Lão Công Bệnh Kiều Rất Yêu Ta

Quyển 2 - Chương 3

Sau khi đi xong cậu ta đi đến bồn rửa tay.

Cố Nguyên cố gắng kìm lại, nhưng không thể kìm được nướ© ŧıểυ của mình. Nhất là từ khóe mắt cậu nhìn thấy cậu nhóc chuẩn bị rời đi, cậu liền nhanh chóng kéo quần lên đi theo sau.

Những ngón tay của Chu Trạch rất đẹp, từng ngón tay thon và dài, giống như những tác phẩm nghệ thuật. Nếu một bàn tay như vậy dùng để chơi đàn, chắc chắn sẽ khiến nhiều người mê mẩn. Cậu thấy rằng cậu ấy đã rửa tay và lau nước cho chúng rất nhẹ nhàng.

Rồi cậu quay lưng bỏ đi không chút do dự.

Thấy vậy, Cố Nguyên cũng làm theo. Sau đó cậu ta dừng lại, cậu cau mày, liếc nhìn cậu bé phía sau và nói: “Cậu phiền phức quá, đừng đi theo tôi nữa.”

Đó là lần đầu tiên Cố Nguyên bị người khác nói mình phiền, cậu choáng váng, mắt mở to giống như quả nho lớn vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào người kia vẻ mơ hồ, giống như có sương mù.

Cậu mím môi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bạn học Chu, cậu không có bạn đúng không ? Tôi có thể làm bạn của cậu được không?"

Đôi môi mỏng của Chu Trạch hơi hé ra, cậu ta lạnh lùng nói: "Không cần cậu tránh xa tôi một chút là được. ”

Cố Nguyên có chút mất hứng.

Cậu nhìn bóng dáng người thanh niên đang bước đi, liền cảm thấy bạn học Chu thật lạnh lùng, không dễ tiếp cận chút nào.

Cố Nguyên rầu rĩ nói: "Bạn học Chu không muốn tôi làm bạn của cậu ấy.

Hệ thống nói: " Cậu chưa nghe nói đến lì lợm chai mặt sao? Chỉ cần cậu tiếp tục quấy lấy quấy rầy cậu ta, còn sợ cậu ta không chú ý đến cậu sao? "

Vẻ mặt của cậu nhìn quá lộ liễu có thể thấy rõ lông mi giống như bị bỏ qua vô cùng đáng thương, Chu Trạch dừng một chút, lãnh đạm lạnh nhạt nói: “Bỏ tay ra, cậu đang đè lên sách giáo khoa của tôi."

Cố Nguyên định thần lại cậu liếc nhìn cậu ta, khịt mũi ngoan ngoãn dời tay ra, sau khi suy nghĩ xong, cậu nghiêm túc nói: “Tôi xin lỗi, bạn học Chu. "

Cố Nguyên là học sinh mới chuyển tới, vốn là học ở lớp khác, cũng ở ký túc xá khác, nay chuyển lớp, cũng nên dọn ra khỏi ký túc xá.

Vì vậy, sau giờ học, cậu ấy thu dọn đồ đạc của mình.

Để đến ký túc xá mới

Cố Nguyên nhìn vào số phòng trên cửa của ký túc xá và xác định rằng đây là phòng ký túc xá mà cậu sẽ ở. Sau đó cậu lấy đồ vào thì phát hiện trong ký túc xá có hai chiếc giường trống, cậu không biết nên để tạm đồ lên cái nào thì tốt hơn.

Ngay khi cậu đang rối, một giọng nam truyền đến sau lưng anh: "Đừng chặn đường."

Giọng điệu lạnh lùng, nhưng rất quen thuộc.

Đôi mắt Cố Nguyên hơi mở to, quay đầu lại liền thấy bên kia rất ưa nhìn mặt mày thanh tú như ngọc khiết cậu ấy không thể không nói, "Bạn học Chu, cậu cũng sống ở đây sao ?"

Chu Trạch nhìn quét cậu nhìn đồ đạt trong tay của cậu, không để ý đến cậu mà là lập tức lướt qua phía bên cạnh.

Cố Nguyên thấy thiếu niên tới một trong hai chiếc giường rồi ngồi xuống.

Sau đó nhìn về phía chiếc giường gần nhất cạnh cậu. Bỏ đống đồ, cậu thầm nghĩ muốn ngủ gần bạn học Chu hơn, để cậu ấy có thể nảy sinh tình cảm với mình.

Thấy cậu ấy đặt đồ ở bên trái giường, Chu Trạch khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.

Sau khi Cố Nguyên bỏ đồ xuống xong, cậu bắt đầu thu dọn sắp xếp mọi thứ. Trước đây cậu không quen làm việc này, nhưng Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, cậu đã có thể sống tự lập.

Sau một thời gian, hai người khác cùng ở trong ký túc xá cũng đã trở lại. Một người tên là Lương Vĩ và một người tên là Phùng Hạo, họ cũng biết rằng một bạn học mới sẽ chuyển đến trong ký túc xá. Bọn họ không khỏi có chút kinh ngạc xen lẫn chút khâm phục , bọn họ đã từng ngủ gần Chu Trạch, nhưng chỉ cần bị ánh mắt lạnh lùng của Chu Trạch nhìn chằm chằm, bọn họ đều không thể chịu nổi và giả vờ đi ngủ. "Xin chào, tôi tên là Cố Nguyên . “

Cố Nguyên ngoan ngoãn chào một tiếng tiếp đón, Lương Vĩ thấy cậu khuôn mặt đẹp như vậy, không khỏi nhìn lâu một chút. Cậu ta ở trong lòng không khỏi nghĩ đến, này nếu là nữ sinh, đến thật tốt nha, chỉ tiếc.

Như vậy nghĩ..

Lương Vĩ vô tình chú ý tới ánh mắt Chu Trạch đang nhìn sang, hiển nhiên cậu ta chỉ liếc mắt nhìn, nhưng không biết vì sao phía sau lại có một cỗ khí lạnh.

Sau khi Cố Nguyên thu dọn đồ đạc, trên người cậu đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Vì vậy, cậu vào phòng tắm để tắm.

Khi cậu bước ra, Phùng Hạo nhìn thấy cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu. Cậu ta không khỏi sửng sốt một chút, không khỏi thốt lên: “Đây không phải là bộ pyjama cho con gái mặc sao?”

Cố Nguyên liếc cậu ta một cái có chút không vui.

Cậu ấy thích gấu, người đâu nói chỉ con gái mới có thể mặc chúng.

Phùng hạo không thấy ra tới cậu không vui, líu lưỡi một chút nói: “Không nghĩ tới bạn học mới tới còn rất có tâm hồn thiếu nữ .”

Lúc này, Chu Trạch đột nhiên nói: "Phùng Hạo, cậu đem rác ra ngoài chưa?" Phùng Hạo vẻ mặt xấu hổ nói ngay: "Tôi đi ngay."

Ở ký túc xá của bọn họ, Chu Trạch rất thích sạch sẽ. Còn bọn họ thì là loại người không thích làm vệ sinh, nhưng lại vì có một sinh viên sạch sẽ như vậy, trong ký túc xá cũng không có mùi hôi, đám Phùng Hạo làm sao dám có ý kiến, còn Chu Trạch thì không phải loại chỉ biết sách đọc sách, chỉ cần ngồi đó, linh khí có thể thấm vào người.

Phùng Hạo đi bỏ rác Cố Nguyên nằm ở trên giường, cậu nghĩ ngợi rồi thì thào nói với Chu Trạch: “Cảm ơn bạn học Chu. "

Chu Trạch nhìn cậu một cái, ngữ khí rất là lãnh đạm: “Cảm ơn tôi làm cái gì?”

Cố Nguyên mở lớn mắt nhìn người kia nghiêm túc nói:" Nói giúp cho tôi, bạn học Chu cậu thật tốt tôi muốn làm bạn với cậu."

Chu Trạch mặc kệ cậu không thèm nhấc mi.

Trên tay cậu là một cuốn sách mà Cố Nguyên không thể hiểu được.

Cậu dụi mắt và nhìn cậu ta một lúc. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, và mí mắt của cậu cứ nhắm lại. Sau đó cậu chậm rãi cúi đầu xuống, một lúc sau liền không có phát ra âm thanh.

Chu Trạch đang ngồi trên giường, ngước mắt lên nhìn.

Cậu ta nhìn thấy cậu bé đang ngủ trên giường với đôi lông mi mảnh.

Nằm ngoan ngoãn, đôi môi hồng nhuận mềm mại, bộ đồ ngủ gấu không phải giống của con gái trên người mà là mềm mại như sáp vô cùng dễ thương.

Chu Trạch thấy mình vô tình nhìn một cậu bé và bị mê hoặc, không khỏi nhíu mày sau đó thu hồi ánh mắt, đặt lại trên sách.

Đèn tắt lúc mười một giờ.

Cố Nguyên đang ngủ ngon, nhưng ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng cót két. Cậu không khỏi mím môi, sau đó có chút mơ hồ mở mắt ra.

“Chít.”

Một giọng nói khác cất lên.

Cố Nguyên không khỏi mở to mắt, sau đó trở nên căng thẳng.

Cậu biết âm thanh đó là gì, tiếng chuột.

Khi cậu bị đuổi ra ngoài, cậu không còn nơi nào để sống. Đâu đâu cũng chỉ biết kiếm việc làm rồi sống trong căn nhà tồi tàn. Thỉnh thoảng có chuột trong đó, và chúng sẽ ăn trộm thức ăn.

Vì vậy mà sau đó Cố Nguyên rất sợ chuột.

“Chít.”

Con chuột lại kêu lên, và có tiếng bò chạy của nó.

Không chỉ Cố Nguyên nghe thấy, mà đám người Lương Vĩ cũng nghe thấy vì bầu không khí yên tĩnh. Cậu không khỏi nổi da gà một hồi, có chút sợ hãi kêu lên, "Có chuột sao?"

Thật là đáng sợ khi nghe thấy chúng.

Cố Nguyên ngồi trên giường không dám nhúc nhích. Bởi vì cậu phát hiện ra rằng con chuột đang ở dưới gầm giường của cậu.

Đôi mắt to đẹp của cậu lập tức lộ ra màu nước, cậu kiềm chế khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, vì sợ làm lũ chuột dưới giường thấy động chạy lung tung, liền bò lên giường của mình. Phùng Hạo cũng cảm thấy thứ này thật kinh khủng, đưa tay xoa xoa tay. Nổi da gà ở bên cạnh nói: “Làm sao lại có chuột, ký túc xá của chúng ta không phải rất sạch sẽ sao?”

Trước kia bọn họ nghe nói ở ký túc xá khác có chuột và gián, nhưng ở đây không có. May mắn thay, một lúc sau, Chu Trạch ở đó, vì vậy họ đã dọn dẹp vệ sinh.

“Chẳng lẽ là từ ký túc xá bên cạnh sao?”

Lương Vĩ giọng điệu khó chịu nói, mấy ngày trước ở ký túc xá bên cạnh có một con chuột, nhưng bọn họ không coi trọng, làm sao biết là con chuột đó bây giờ đã trốn đến ký túc xá của họ?.

Cố Nguyên nghe họ nói, và càng nghe cậu càng sợ hãi.

Nguyên Nguyên không sợ.

Cậu cố gắng đưa ra những gợi ý tâm lý cho mình, nhưng tiếng chuột kêu liên tục lọt vào tai cậu.

Da đầu cậu có chút tê dại, không khỏi run lên nữa.

Chỉ cần nghe con chuột đang bò ngày càng gần, như thể dưới chân của Cố Nguyên. Cậu không khỏi nhảy dựng lên từ trên giường, sau đó nước mắt lưng tròng chạy đến bên giường Chu Trạch.

"Ư, bạn học Chu ..."

Chu Trạch chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại đè lên, vô thức đưa tay ra đỡ. Sau đó một mùi sữa nhàn nhạt bay tới, cậu ta không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy?"

" Có chuột, Nguyên Nguyên sợ lắm.”

Nghe thấy tiếng kêu của con chuột, đôi mắt đẫm lệ kéo trên cơ thể cậu bé.

Cậu nhẹ nhàng nói: “Bạn học Chu, tôi có thể ngủ với cậu được không?”

Chu Trạch không nói gì, nhưng gương mặt trong bóng tối không có biểu cảm gì. Ngay cả đôi lông mày ưa nhìn cũng hơi cau lại, anh chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy, nhất là mùi hoa sữa nhàn nhạt trên người cậu bé, giống như ban ngày cậu ta ngửi thấy mùi kẹo bơ cứng của người bên kia.

Giọng điệu càng ngày càng lãnh đạm: " Đi xuống"

Cố Nguyên không chịu đi xuống, cậu nắm chặt chăn bông của cậu ta, cứng rắn nói: "Tôi sẽ rất nghe lời, sẽ không ngáy, thật sự sẽ không đạp tung chăn ."

Chu Trạch có vẻ như kiên nhẫn đã biến mất, cậu ta nắm lấy cánh tay của cậu bé bằng một tay.

Tuy nhiên, Cố Nguyên dường như nhận ra rằng cậu ta sẽ thả mình xuống, chưa kể rằng có một con chuột trên mặt đất. Như một con gấu túi, cậu ôm chặt lấy cậu ta và nói với tiếng nức nở: " Đừng ném Nguyên Nguyên."

Chu Trạch chỉ cảm thấy thần kinh trên trán nhảy dựng, hơi thở tràn ngập mùi thơm sữa nhàn nhạt , thân thể thiếu niên không cứng ngắc như con trai bình thường, mà là mềm mại.

Cậu ta ngữ khí hơi áp lực mà nói: “Cố Nguyên, đi xuống.”

Cố Nguyên mở to mắt và bất động. Cậu không quên cử động, cậu càng ôm chặt hơn nói: "Có chuột ..."