Trên chiếc giường lớn mềm mại, một thiếu niên thân thể thanh tú trắng như tuyết đang ở trên giường thút thít, ngón chân co quắp chặt chẽ.
Cậu đáng thương khóc lóc cầu người nam nhân đi ra ngoài, một bên nức nở nói: “Lục Cẩm Thành, tôi đau quá.”
Lục Cẩm Thành nhìn xuống cơ thể thiếu niên, trên người thiếu gia có quá nhiều dấu vết của anh ta. Cho dù là tắm cũng không thể rửa sạch hết được, cúi đầu véo cằm cậu hôn lên.
"Thiếu gia yên tâm sẽ hết đau thôi ..." Mặc cho Cố Nguyên van xin thương xót như thế nào, người đàn ông cũng không buông tha cho cậu, hết lần này đến lần khác để lại dấu vết chiếm hữu trong cơ thể cậu.
Cậu bé nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn còn vết ướt. Vì khóc mà lông mi ướt đẫm, trông rất đáng yêu. Chỉ là cái cổ và bộ ngực trắng như tuyết của cậu ấy bị để lại một số lượng lớn dấu vết xanh đỏ dày đặc.
Bao gồm cả làn da mỏng manh của cậu ấy, nó cũng có màu đỏ và tím, và nó trông khá kinh khủng. Cố Nguyên được người đàn ông ôm lên.
Cậu thân thể trần trụi, vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nam nhân, liền giãy dụa: “Nguyên Nguyên đau… ..không được.”
Lục Cẩm Thành hôn lên trán của cậu nói: “Tôi đi giúp thiếu gia bốc thuốc."
Quý Nguyên sau đó trầm mặc, nhìn người nọ bằng một đôi mắt bất an, lại lo lắng hỏi:“ Thật sao? ”
Lục Cẩm Thành trầm mặc không nói. Chỉ nhìn những vết hằn trên cơ thể cậu bé, hơi khổ sở vì lần đầu tiên bị quăng quật. Thế là hai chân run lẩy bẩy không ngớt.
Đôi mắt cậu lim dim, hầu kết của khẽ đảo lên. Thấy anh ta không có ý định tiếp tục, Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu không kìm được mà siết chặt mình vì sợ người đàn ông sẽ lên đó và làm điều kỳ lạ.
Người đàn ông lấy ra một loại thuốc mỡ mát lạnh. Nhìn thấy hành động của anh ta Cố Nguyên nhanh chóng che mông lại, vừa cảm thấy xấu hổ vừa có chút khó chịu, không khỏi nhẹ giọng nói: "Tôi muốn tự mình làm."
“Thiếu gia ngoan ngoãn.” Lục Cẩm Thành giọng điệu bình tĩnh, xác thực nói xong, sau đó ôm lấy thiếu gia động tác không thể chống lại.
Cố Nguyên vòng tay qua cổ anh ta ôm và không thể cử động. Cuối cùng, cậu chỉ có thể cúi đầu hướng sau lưng người kia, lông mi không ngừng run rẩy, nhuộm đỏ hai má.
Lục Cẩm Thành chơi với chỗ đó một lúc rồi mới rút tay ra. Sau đó, anh nhìn vào những dấu vết trên cơ thể cậu bé. Thiếu gia vẫn còn quá xinh đẹp mỏng manh chỉ cần mạnh tay hơn một chút là sẽ để lại dấu huống chi lại làm một chuyện như vậy. Cố Nguyên nhanh chóng đẩy người đàn ông ra và chôn mình.
Hắn hiện tại rất sợ Lục Cẩm Thành, cũng không muốn nhìn thấy anh ta. Lục Cẩm Thành có lẽ biết rằng hành động của mình đã khiến thiếu gia sợ hãi, nhưng anh không hối hận.
Hắn cúi người, bắt lấy bàn chân trần của thiếu niên lộ ra, chậm rãi nói: “Thiếu gia có khó chịu không?” Cố Nguyên đỏ mặt, khắp nơi đều cảm thấy khó chịu. Nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục hôn khắp cơ thể cậu, từng li từng tí, và ... thứ đó... cùng nhau bắt nạt cậu. Cậu cảm thấy thật kỳ lạ và rõ ràng là cậu vô cùng sợ hãi
Cậu đã khóc và khóc rất to, không thể dứt ra được. Tưởng như càng muốn ngạt thở, kết quả càng nghe thấy hơi thở trầm thấp rối rắm của Lục Cẩm Thành không ngừng văng vẳng bên tai, Cố Nguyên cảm thấy nóng rực, trong lòng có cảm giác kỳ quái, cả người rạo rực. .
...... Nhưng ngay cả như vậy, nó không thay đổi sự thật rằng Lục Cẩm Thành là một kẻ xấu xa. Cố Nguyên ủ rũ nghĩ cậu mím môi không trả lời lời nói của người đàn ông.
Thấy thiếu gia không trả lời, Lục Cẩm Thành cũng không tức giận. Anh biết thiếu gia hiện tại còn khó xử, trong lòng có lẽ sẽ mắng anh. Nghĩ đến đây, Lục Cẩm Thành vén mái tóc mềm mại của cậu bé lên, trong lòng có một tia mềm mại bao phủ.
Đây là thiếu gia và là người vợ tương lai duy nhất của anh.
Cái mông lúc nào cũng đau, hai ngày nữa hệ thống cũng biết được ký chủ bị ăn sạch rồi.
Nó an ủi người và nói, "Này, ai mà nghĩ rằng Lục Cẩm Thành là một người đồng tính, cậu cứ coi như thể cậu bị chó cắn, và cậu cũng sẽ không có thai." Cố Nguyên nói với đôi mắt đỏ: "Nhưng , nhưng anh ta vẫn muốn làm cho ra nhẽ, tôi sẽ phải làm vợ anh ta. ”
"Dù sao Lục Cẩm Thành giàu có như vậy, cậu sẽ không khổ đâu. "
Cố Nguyên choáng váng, cậu khóc nói:" Dũng Dũng cũng là một tên xấu xa, tôi ghét cậu! "Nói xong còn không quên nói thêm:" Nguyên Nguyên sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nữa. "
Hệ thống: “........”
Cố Nguyên rầu rĩ không vui, nghĩ thầm không bao giờ muốn để ý đến bọn họ.
Hai chân lúc nào cũng mềm nhũn, thiếu sức lực. Ngay cả khi đang ăn, Lục Cẩm Thành cũng đã có người mang lên.
Cố Nguyên cảm thấy rất xấu hổ. Mỗi lần quay lại anh ta đều cho cậu thuốc, lúc đầu Cố Nguyên rất khó chống cự, nhưng sau khi bôi thuốc sẽ không khó chịu như vậy, dần dần sẽ không vùng vẫy nữa, chỉ là mỗi lần bị nhìn đến nơi đó, cậu cảm thấy rất xấu hổ.
Và Cố Nguyên có một chút tinh ý nhận ra rằng dường như Lục Cẩm Thành muốn chọc cậu.
Cậu cảm nhận được cảm xúc của đối phương và trở nên cảnh giác và căng thẳng.
Nhưng Cố Nguyên không nghĩ đến việc bỏ chạy lần này, bởi vì cậu ấy mới bị chọc mông nếu cậu ấy bỏ chạy sẽ không đi nổi sau một tuần nữa khi ổn hơn cậu ấy sẽ sớm đi học trở lại, trong lòng vẫn có chút bất an, không nhịn được chui ra khỏi chăn.
Cậu ra khỏi đó, trừng mắt nói với người đàn ông, “Tôi không thích… anh lấy gậy chọc cho tôi. "
Cố Nguyên buồn bã nói:" ... Đau lắm."
Lục Cẩm Thành đôi mắt phượng nhìn cậu ôn hòa nói: "Nhưng mà thiếu gia sau này sẽ thoải mái, nơi đó sẽ thoả mái quấn lấy tôi."
Quý Nguyên:.....
Hai má ửng hồng, giống như một đứa trẻ bị lời nói dối xuyên thủng. Cậu muốn phản bác, nhưng cậu ấy không thể bác bỏ điều đó một lần nữa.
Lục Cẩm Thành cũng không tức giận, chỉ là một lần một lần bao dung cho tiểu thiếu gia nhìn như nghịch ngợm như thật ra là như làm nũng mà thôi.
Hắn hầu kết hơi lăn lộn một chút, cúi đầu hỏi thiếu niên: “Thiếu gia khi nào sẽ cùng tôi kết hôn?”
Cố Nguyên mặc kệ anh, cứ chôn chân đi, một lúc sau cậu mới lẩm bẩm: “Cố Nguyên là con trai nên sẽ không gả cho anh. "
Lục Cẩm Thành không nói lời nào, chỉ chạm vào tay thiếu gia rồi nhìn ngón áp út của anh ta.
Cố Nguyên từ ngày đó về sau, liền bắt đầu đề phòng Lục Cẩm Thành.
Cậu sợ rằng bên kia sẽ đâm cậu bằng cây gậy đó. Người đàn ông nhìn cậu nhiều lần như thể anh ta sẽ ăn thịt cậu.
Khi đó, Cố Nguyên ngồi ở phía bên kia và cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của vị trí đó.
Nhưng Lục Cẩm Thành chỉ kiềm chế mà hôn lên trán cậu, nói: “Tôi sẽ không đυ.ng đến thiếu gia cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.”
Cố Nguyên nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm. Vào tháng áp chót của kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Nguyên nhận được một bức thư tình, và chủ nhân của bức thư tình là một cô gái. Cố Nguyên choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được một bức thư tình từ một cô gái, và cậu lo lắng đến mức gần như không biết phải làm gì.
Một cô gái không thể làm cho cô ấy buồn.Cố Nguyên hiểu chuyện này từ khi còn là một đứa trẻ, vì vậy cậu ấy đã nghiêm túc viết thư trả lời đối phương.
Cố Nguyên nghiêm túc cảm ơn đối phương, sau đó nghiêm túc nói rằng không thể yêu sớm. Nhưng sau khi bức thư được gửi đi, cậu không hề nhận được hồi âm.
Cố Nguyên cảm thấy trong lòng có chút mất mác, trầm mặc hồi lâu, sợ Lục Cẩm Thành nhìn thấy nên giấu rất kỹ bức thư tình.
Cậu cảm thấy lần này, Lục Cẩm Thành có thể sẽ không bao giờ phát hiện ra. Cố Nguyên đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Khi kết thúc bài thi, mặc dù có chút miễn cưỡng và buồn nhưng cậu đã nhanh chóng gác lại cảm xúc này.
Nhiều sinh viên đã tiếp cận để xin thông tin liên lạc. Cố Nguyên do dự một lúc, nhưng dù sao cũng đưa ra. Một chàng trai họ Lý liên tục trò chuyện với cậu, anh ta nói với cậu rằng anh ta dự định học lại trong một năm nữa, và sau đó anh ta có thể vào cùng trường đại học với Cố Nguyên.
Cố Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao người bên kia lại muốn học chung một trường đại học với mình. Nhưng cậu vẫn không quấy rầy hạnh phúc của đối phương, nghiêm túc nói một lời làm khó anh ta.
Cậu bé trông hạnh phúc. Rồi đêm đó, thông tin trò chuyện của Cố Nguyên bị Lục Cẩm Thành phát hiện. Anh lấy điện thoại của mình và xem lịch sử trò chuyện của họ. Cố Nguyên đã cố gắng hết sức để không sợ hãi. Nhưng Lục Cẩm Thành càng bình tĩnh hơn, anh ta cơn bão dữ dội dưới sự yên tĩnh. Sau đó Cố Nguyên được bế lên giường và bị chọc gậy.
Cậu bé thút thít khóc.
Nói rằng anh ta là kẻ nói dối, không giữ lời.
Gạt đi nước mắt trên khóe mắt thiếu gia, chậm rãi nói: "Tôi đã nói thiếu gia trước khi thi tuyển sinh đại học sẽ không động vào, nhưng tôi không nói sau khi thi đại học sẽ không động thủ." Anh ta một bên nắm ngón chân của thiếu gia trong khi tìm bức thư tình kia,
Cố Nguyên hơi mở to mắt
Lục Cẩm Thành nói: “Thiếu gia chưa bao giờ học hành chăm chỉ caelr. "
Cố Nguyên đã khóc quá nhiều. Cậu ấy nói với đôi mắt đỏ hoe rằng tôi sẽ chăm chỉ.
Nhưng người đàn ông đó không còn tin tưởng vào lời nói của cậu ấy nữa. Anh ấy chỉ để Cố Nguyên nhớ rằng một số chàng trai cũng thích con trai.
Nhưng Cố Nguyên không bao giờ có được Bộ nhớ lâu. Chàng trai họ Lý đã bị xóa vào ngày hôm sau.
Một nửa kỳ nghỉ của Cố Nguyên được dành trên giường. Sau đó, cậu ấy vào đại học.
Vẫn chưa tốt nghiệp đã đưa Cố Nguyên đi đăng ký kết hôn. Cố Nguyên đã rất bối rối khi đã có chồng. Mỗi lần người ngoài đều nói không biết Lục Cẩm Thành nghĩ như thế nào, tại sao lại cùng đứa con của kẻ thù kẻ gϊếŧ cha mẹ mình ở bên nhau.
.sau này, một hai chuyện xấu đến với những công ty của người ta, Cố Nguyên biết là do đàn ông đó làm ra.
Lại một đêm mồ hôi nhễ nhại, cậu bé mệt nhừ nhắm mắt lại, lông mi ươn ướt người đàn ông nắm lấy tay cậu, nhìn cậu bé chằm chằm với đôi mắt phượng sắc bén.
"Anh thừa nhận rằng anh đáng khinh, nhưng anh yêu em thiếu gia." Anh ấy đã phải chịu đựng quá nhiều khi còn trẻ và đã nhìn thấy nhiều thứ và nhiều loại người.
Lục Cẩm Thành vốn tưởng rằng mình không có ham muốn, nhưng sau khi gặp được thiếu niên, anh ta đã chắc chắn.
Lục Cẩm Thành muốn có được cậu chủ trẻ xinh đẹp của mình bằng mọi cách, và giam cầm cậu trong suốt quãng đời còn lại.
Anh biết thiếu gia không tham lam phù phiếm, nhưng dù vậy, anh vẫn dành những điều tốt nhất cho thiếu gia
Thế giới này kết thúc. Nguyên Nguyên ở trong cảm tình vẫn còn ngây thơ.