Lão Công Bệnh Kiều Rất Yêu Ta

Quyển 1 - Chương 35

“Không được.”

Lục Cẩm Thành cắt ngang lời nói của thiếu niên, đôi mắt sắc bén nhìn sang, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia ngay từ đầu là người đã dụ dỗ tôi .”

Cố Nguyên hơi mở to đôi mắt đẹp, có chút vô lực, ướŧ áŧ giống như con nai.

Anh ta Muốn ăn hϊếp cậu thì không thể trốn thoát.

Lục Cẩm Thành nhận thấy rằng khi vị thiếu gia thanh tú đang tìm cách thoát ra, một trong những chiếc tất mà cậu đang mang trên chân đã bị tuột ra. Đôi chân trắng như tuyết lộ ra, thẳng tắp và thon thả.

Anh ta hơi cúi xuống nắm cái chân.

Anh ta bình tĩnh nói: “Thật ra tôi lúc đầu không muốn làm gì thiếu gia, chính là thiếu gia người thân không mảnh vải yêu cầu ôm tôi.”

“Lấy lòng tôi, hôn môi tôi.”

Đôi mắt thâm thúy của nam nhân nhìn sang. Những ham muốn vô hình giống như một vực thẳm.

“Thiếu gia rõ ràng biết tôi không thích nam nhân, vì vậy ngay từ đầu đừng nên dụ dỗ tôi.”

Quý Nguyên đôi mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói: “Anh nói bậy bạ… Tôi không có dụ dỗ anh... . "

Cậu khó nhọc nhớ lại Những chuyện đã làm với người đàn ông rõ ràng cậu không có dụ dỗ ai, cậu là con trai, sao có thể dụ dỗ nam nhân?

“Tôi đang nói bậy sao?”

Lục Cẩm Thành hơi dừng lại, vươn bàn tay mảnh khảnh nắm cằm cậu bé, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, lộ ra bóng tối bên trong: “Thiếu gia dám nói những điều này, cậu chưa từng làm. ? ”

Cố Nguyên giật mình với những gì mình nhìn thấy, và véo ngón tay một cách lo lắng.

Cậu lùi về phía sau, có tiếng nói nhẹ: "Không có dụ dỗ, Nguyên Nguyên là con trai, cho nên không có dụ dỗ ..."

Cậu cố định nhìn người đàn ông lộ ra vẻ lãnh đạm lạnh lùng trước mặt, cảm khái rất buồn.

Cố Nguyên cho rằng những gì hệ thống nói là không sai, và Lục Cẩm Thành là một kẻ xấu.

Cậu cố kìm nước mắt, không muốn mất mặt trước mặt đối phương.

Lục Cẩm Thành không nói, chỉ đeo tất trắng cho cậu bé.

Thấy vậy, Cố Nguyên không khỏi nói: “Tôi không muốn mặc cái này.”

“Thiếu gia không phải rất muốn mặc cho bọn họ xem sao?” Lục Cẩm Thành bình tĩnh nói: “Tại sao không thể. Mặc cho tôi xem? ”

Cố Nguyên càng buồn bực, trước đây Lục Cẩm Thành sẽ không ép cậu làm những việc này.

Người đàn ông đã thay đổi.

Vì vậy cậu vừa khóc vừa nói: “Tôi không muốn thấy anh nữa, anh là một cái đại xấu xa.”

Lục Cẩm Thành dùng sức nắm lấy cái chân, ánh mắt nhìn qua có chút nặng nề nguy hiểm run rẩy.

“Thiếu gia không muốn tôi nữa? Cậu muốn ai?”

Lục Cẩm Thành chưa bao giờ là người dễ chọc vào, khi anh ấy bắt đầu bên cạnh Cha Cố, vì anh ấy còn trẻ nên bị nhiều người coi thường, nhưng sau đó không ai dám coi thường anh nữa.

Không chỉ bởi vì thủ đoạn và khả năng xuất chúng của anh ấy, mà còn bởi vì Lục Cẩm Thành làm mọi thứ rất hoàn hảo. Nếu người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta, anh ta sẽ trả lại gấp đôi một cách bình tĩnh, đó là lý do tại sao Lục Cẩm Thành có thể chịu đựng được.

Nhiều người muốn trả giá cao để thuê anh nhưng Lục Cẩm Thành không có ý định rời bỏ gia đình họ Cố.

Cố Nguyên ngừng nói.

Cậu không muốn để ý đến Lục Cẩm Thành nên cố hết sức thu chân lại, hơi quay mặt đi.

Nhưng người đàn ông hơi cúi xuống.

Chống cằm hỏi: “Thiếu gia muốn ai, bạn học Lâm đó?”

Cố Nguyên mở to mắt nhìn anh, trong mắt chảy ra một vũng nước mắt, nói: “Dù sao đi nữa tôi cũng không cần anh… ”

Lục Cẩm Thành nhẹ giọng nói:“ Thiếu gia đừng nói lời này, tôi sẽ rất tức giận. ”

Anh ta nhìn đôi môi hơi sưng của người con trai bị anh ta hôn đến sưng lên.

Đỏ tươi.

Thật sự rất mền, chỉ hôn một lúc nữa thôi đã như vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Cẩm Thành duỗi ngón tay ra.

Cố Nguyên bị anh chạm vào miệng, sắc mặt lập tức trắng bệch, cậu nhanh chóng nói: “Lục Cẩm Thành, đừng hôn tôi, được không?”

Hai má đỏ bừng, quần áo bị bắt nạt cũng lộn xộn.

“Miệng tôi đau.”

Nghe đến đây, Lục Cẩm Thành dừng lại. Đôi mắt thâm thúy trở nên có chút nhẫn nhịn, giọng điệu lạnh lùng: “Đau ở đâu?”

Cố Nguyên sợ anh ta không tin nên mở miệng.

Giọng nói có chút mềm mại: "Đầu lưỡi đau ... đau quá ..."

Thiếu gia khẽ mở miệng, lộ ra cái lưỡi hồng bên trong. Và hàm răng trắng tất nhiên Lục Cẩm Thành biết đôi môi của cậu chủ trẻ mềm mại và ngọt ngào như thế nào.

Đôi mắt anh hơi tối sầm lại.

Cố Nguyên chỉ cảm thấy đối phương nhìn mình kì lạ, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Vì vậy, cậu vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng Lục Cẩm Thành đã véo má cậu trước.

Với một giọng nói khàn khàn, anh nói, “Để tôi xem.”

Cố Nguyên phải để anh ta nhìn thấy nó, và thật sự rất đau khi cậu bị hôn.

Cậu hy vọng rằng Lục Cẩm Thành sẽ thương hại cậu và ngừng làm những điều kỳ lạ như vậy với cậu.

Nam nhân hơi rũ mắt xuống, nhìn thiếu gia khẽ mở miệng.

Khi nhìn thấy thịt mềm màu hồng, anh ta nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, mở ra thêm chút nữa.”

Mặc dù Cố Nguyên có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn hơi ngoan ngoãn mở ra.

Sau đó, ngón tay của người đàn ông đi vào.

Cậu khẽ mở mắt: "Hừ ..."

Đầu lưỡi của Cố Nguyên bị hai ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng véo, muốn tránh ra. Nhưng lưỡi liếʍ mép ngón tay kia của người đàn ông, và bàn tay của Lục Cẩm Thành không có bất kỳ hương vị nào và rất sạch sẽ.

Nhưng khóe mắt cậu vẫn khó chịu đọng những giọt nước mắt.

Rồi tay chân phản đối.

Lục Cẩm Thành không nói, nhưng cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của thiếu gia, hầu kết của anh ta khẽ lăn.

Khi thấy đầu lưỡi bên trong hơi sưng.

Nghĩ đến việc vừa rồi anh đã mυ'ŧ nó ra ngoài, anh không nhịn được rút ngón tay ra nói: “Thật đẹp.”

Cố Nguyên không nói được nước mắt rơi xuống.

Cậu nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Cẩm Thành, người đàn ông nhìn qua với ánh mắt trầm xuống, mặc dù anh ta đã nói từ "Thiếu gia". Nhưng không có sự tôn trọng và thành tâm rõ ràng.

Cố Nguyên đột nhiên nhận ra rằng có lẽ Lục Cẩm Thành bản chất thực sự là như thế này.

Những ngón tay của người đàn ông vẫn còn dính nước bọt của cậu, trông sáng bóng ướŧ áŧ.

Cố Nguyên nhận thấy rằng cậu cảm thấy hơi xấu hổ mà không có lý do gì.

Còn Lục Cẩm Thành nhìn theo ánh mắt của cậu, khi nhìn thấy nước miếng trên ngón tay, có chút lấp lánh.

Anh chậm rãi nói: “Thiếu gia nhiều nước.”

Cố Nguyên ủ rũ nhìn người đàn ông lấy khăn giấy ra lau, nghĩ không ra Lục Cẩm Thành thọc ngón tay vào đầu lưỡi.

Lục Cẩm Thành không có ý định rời đi.

Thấy anh ta cứ nhìn mình, Cố Nguyên không khỏi duỗi tay ra ôm lấy mình: "Đừng nhìn tôi ..."

Ánh mắt Lục Cẩm Thành nhìn chằm chằm vào đôi chân của cậu chủ trẻ mang vớ và đội tóc giả màu đỏ.

Kéo mạnh bộ âu phục và đôi giày da trên người xuống, anh ta hơi cúi đầu xuống.

Cố Nguyên đã bị anh làm cho hoảng sợ.

Cậu muốn tránh ra.

Nhưng cậu nghe thấy một câu của Lục Cẩm Thành từ trên cao: “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ rất bận.”

“Thiếu gia, nên ngoan ngoãn hơn.”