Cố Nguyên hơi mím môi, cậu không muốn làm chuyện xấu nhiêù nếu như sau này Lục Cẩm Thành muốn chặt một ngón tay của cậu, cậu sẽ có thể được tha thứ.
Nghĩ đến đây, cậu hơi đờ đẫn nằm xuống.
Một lúc sau, Cố Nguyên nhận thấy có ai đó đang nằm xuống bên cạnh mình.
“ Thiếu gia, tôi tắt đèn.” Trong đêm tối, giọng nói trầm thấp và khá lạnh lùng của người đàn ông truyền đến.
Cố Nguyên mở to mắt, và sau đó cậu thấy căn phòng tối đen như mực. Cậu không thể không chớp mắt, và sau đó bóng ma mặc áo đỏ lại xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu ấy không nói lời nào mà chỉ im lặng .
Sau đó, cậu bí mật nắm lấy một góc quần áo của người đàn ông.
Con ma sẽ ở dưới gầm giường, và cũng sẽ đến bên cạnh. Cố Nguyên nhắm mắt lại, và sau đó không thể không bí mật nghiêng người một lần nữa.
Cả người sắp thụt vào trong vòng tay của người đàn ông.
Lục Cẩm Thành không thể không cảm giác được động tĩnh lớn như vậy, hắn cảm nhận được bóng tối. Thân thể mềm mại của thiếu niên đến gần hắn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của hắn, giống như con thỏ, cẩn thận nghiêng người.
Anh thờ ơ nói: “Thiếu gia ngủ không được à?”
Nhưng anh không đẩy cậu bé trong tay mình ra.
Cố Nguyên hơi giật mình, hắn mở to hai mắt, có chút áy náy. Nhưng cậu ta không dám nói một lời, và giả vờ ngốc.
Giả vờ như đang ngủ.
Lục Cẩm Thành không nhận được câu trả lời từ vị thiếu gia thanh tú, anh ta không hỏi lại lần thứ hai. Anh để cho vật nhỏ trong tay cứ bí mật dán vào ngực mình, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
Cố Nguyên tinh thần kiệt quệ, cố gắng hết sức để lắng nghe cử động của người đàn ông, và cậu cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi Lục Cẩm Thành không phát ra tiếng động. Rồi cậu khẽ ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến.
Cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi Cố Nguyên chìm vào giấc ngủ, cậu ấy rất yên lặng và cư xử tốt. Cả người cậu như thu nhỏ lại trong vòng tay của một người đàn ông, như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cậu từ nhỏ đã bất an, đêm nào cũng phải ôm gối mới ngủ được.
Còn Lục Cẩm Thành bây giờ được cậu coi như gối đầu giường.
Hơi thở của chàng trai nhẹ nhàng, phả vào ngực người đàn ông một cách nhẹ nhàng. Trong bóng tối người đàn ông cúi đầu, sau đó cúi xuống, giọng nói có chút trầm thấp: “ Thiếu gia?”
Cố Nguyên nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng nõn vừa lòng xinh đẹp.
Anh khẽ cau mày và có chút bồn chồn.
Lục Cẩm Thành không nói tiếp, chỉ cúi đầu. Trong bóng tối, phác thảo ra khuôn mặt trắng như tuyết này, và sau đó, chạm vào nó bằng một bàn tay lớn.
Khi anh chạm vào khuôn mặt đó, cảm xúc mãnh liệt của anh không rõ ràng.
“ Thiếu gia .”
Lục Cẩm Thành ghé vào tai cậu bé.
Trong giấc ngủ, Cố Nguyên vô thức trả lời, điều mà cậu không biết là trước khi Lục Cẩm Thành đã không đến nhà họ Cố. Đã học rất nhiều, kể cả một chút thôi miên.
Lời nói của Lục Cẩm Thành trong bóng tối không thể nghe thấy: “Tại sao thiếu gia lại đổ sữa vào bình?”
Cố Nguyên nghe thấy từ sữa ngay cả trong giấc mơ. Cậu hơi nhíu mày, mím môi đỏ mọng nói: “Sữa khó uống, Nguyên Nguyên không thích sữa.”
Lục Cẩm Thành cúi đầu nhìn cậu nhóc một cái.
Sau đó anh ta nói: “ Thiếu gia… Trước đây không phải cậu thích sữa nhất sao?”
Nếu không, làm sao ngày nào nó cũng xuất hiện trên bàn ăn. Tính cách kén ăn của Cố Nguyên là điều ai cũng biết.
Thiếu niên lông mi cong lên, vẻ mặt có chút bối rối.
Cậu mở miệng và dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu đã đóng lại.
Lục Cẩm Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp này với vẻ mặt khó lường