Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu

Chương 7

Sau ngày mưa dầm dề ấy, nhiệt độ lại tăng cao một đợt nữa, hầm nóng đến độ khiến người ta muốn chửi cha chửi mẹ.

Ngôn Hành Nhất không chịu đựng được nữa, bấm bụng cắn răng mua tủ lạnh mới —— Cái loại thời tiết thế này đi mua đá nhiều khi chưa về đến nhà đã tan sạch. Mùa hè ở đây có thể dài đến năm tháng, vừa nghĩ đến chuyện phải sống như vậy hơn trăm ngày nữa, Ngôn Hành Nhất muốn chết quách đi cho rồi.

"Ai nói về nông thôn nghỉ hè không biết nữa... vớ va vớ vẩn."

Nằm dài trên sofa hong quạt, khuôn mặt cau có nghiến răng nghiến lợi của Ngôn Hành Nhất mệt mỏi rã rượi. Bây giờ anh vẫn chưa phải tác giả bán chạy, tiền nhuận bút hằng tháng đều phải dành dụm tiết kiệm, mấy khoản thu nhập thêm không phải tháng nào cũng có. Bởi thế mà với anh điều hòa là món hàng xa xỉ.

"Aaa trời ơi... gì cũng được hết. Có cái gì đó mát lạnh xíu coi..."

Mấy ngày nữa tủ lạnh mới đến nơi, nhưng Ngôn Hành Nhất không thể xách nổi cái thây kiệt quệ này lên để lê dưới ánh mặt trời chói chang nóng cháy. Nên khi Tiêu Chi Viễn xuất hiện ngoài cửa sổ với món quà biếu bốc lên hơi lạnh, anh cảm động đến độ muốn rớt nước mắt.

"Có cái cửa mà anh cũng không chịu đóng lại."

Mặt mũi đứa nhỏ này vẫn cứ nghiêm nghị không thôi, cau mày như thể cả thế giới nợ nhóc ấy mấy triệu bạc.

Ngôn Hành Nhất không nói năng gì, mắt sáng quắc lên nhìn đồ trong tay hắn. Tiêu Chi Viễn hình như bị dọa, vội đút túi lên bệ cửa sổ: "Cho anh."

Anh nhanh nhảu cắn miếng kem vào bụng, chờ miếng đá nhỏ lạnh lẽo lướt qua thực quản đi xuống dạ dày mình xong mới tỉnh táo lại.

"Tâm linh tương thông, hai anh em mình có thần giao cách cảm đúng không!"

Tiêu Chi Viễn đập tan mớ ảo tưởng của anh không chút ngại ngần: "Hôm nào cũng thấy anh đi mua."

Cơ mà ngày nào anh cũng đi lúc mặt trời sắp lặn, chắc giờ này chỉ có mình hắn mới chịu được nhiệt độ thế này để đến đây.

"Nhóc thấy á?"

"Đến tiệm tạp hóa đó phải đi qua nhà tôi." Tiêu Chi Viễn đáp, "Tôi ở tầng hai."

Bấy giờ Ngôn Hành Nhất mới nhớ ra hắn ở một căn hộ nhỏ hai tầng, tiệm tạp hóa duy nhất trong khu này nằm ngay cửa sổ sau nhà hắn.

"Bảo sao nhóc lại ân cần thế cơ?"

Phản ứng của Tiêu Chi Viễn với câu nói vừa rồi là: "Tôi đi."

"Hở? Giờ đi à? Ngồi đây chơi một lát đã."

Tất nhiên nhà anh cũng chẳng có gì chơi, mà cho dù đây có là cái trung tâm trò chơi đi chăng nữa thì chắc Tiêu Chi Viễn cũng không ngồi thêm được một giây. Thế nhưng không mời nhóc ấy ở lại chơi sẽ có lỗi với tấm lòng đội nắng đến biếu quà cáp này lắm.

"Rồi rồi, hai ngày nữa số tạp chí mới giao đến, nhóc sang đây xem! Anh giữ cho nhóc!"

—— Không giữ thì còn cho ai được nữa? Có điều Ngôn Hành Nhất thích nói thế đó, nghe có vẻ anh cố tình để lại cho riêng Tiêu Chi Viễn. Anh nghĩ bụng, Tiêu Chi Viễn ít nhiều gì cũng là độc giả của mình, chắc không từ chối lời đề nghị này đâu.

Quả nhiên, Tiêu Chi Viễn "ừ" một tiếng đồng ý, không hề ngượng ngùng từ chối.

Từ đó về sau, hầu như ngày nào Tiêu Chi Viễn cũng xách theo hai que kem qua thăm hỏi Ngôn Hành Nhất, có vẻ là đang trả ơn anh lần trước. Anh không bóc toạc ra, ngày càng yên tâm cậy dựa mà trở nên lười biếng, lúc tủ lạnh mới về còn mua cả đống nước giải khát ướp lạnh nhồi cho đầy. Sau đó nữa, mấy chuyện như ra chợ mua cá cho mèo con cũng thành Tiêu Chi Viễn đi giúp, Ngôn Hành Nhất bắt đầu chuỗi ngày không bước chân khỏi cửa như thế.

"Ngày nào cũng thế mà anh không thấy tù túng bực bội à?" Tiêu Chi Viễn bước vào nhà, chẳng chút ngạc nhiên nhìn Ngôn Hành Nhất nằm ườn lên sofa.

Anh biếng nhác quơ tay chào hỏi: "Bực bội chứ, cái kiểu thời tiết này."

Chớp mắt đã sang tháng bảy, ba ngày nóng nhất cả năm cận kề rồi.

Mặc dù anh biết thừa Tiêu Chi Viễn không hỏi chuyện đó.

"Anh nên ra ngoài đi lại một chút."

"Anh có mà." Ngôn Hành Nhất quay đầu dõng dạc, "Sáng sớm nào cũng lòng vòng dạo bộ trong sân đấy nhá!"

Tiêu Chi Viễn nghẹn họng không đáp.

"Rồi mà, ngày mai bạn anh đưa thức ăn cho mèo tới." Ngôn Hành Nhất nhìn mèo con đang quấn quýt bên chân Tiêu Chi Viễn, vừa hay anh cũng lười nấu cơm cho nó quá, "Hình như mua tùm lum đồ cho Miu ấy."

Tiêu Chi Viễn nghi hoặc nhìn anh: "Không phải anh gọi nó là Meo Meo à?"

"À... thế thì Meo Meo."

"..."

"Miu hay Meo Meo gì mà chả được. Không phải mèo kêu thế à?"

"Vậy nếu anh nhặt được cún thì đặt tên là Gâu Gâu?"

"Chuẩn."

Ngôn Hành Nhất nhìn vào mắt thiếu niên, không kiêu ngạo cũng không nao núng mà ngay thẳng khí khái như một chiến sĩ. Cái mặt dày của anh chiến thắng, Tiêu Chi Viễn vẫn tranh thủ cho mèo con: "Anh đặt tên đàng hoàng chút đi."

"Cũng được." Anh rất biết lắng nghe, "Tên là Coca vậy."

"..." Tiêu Chi Viễn nhìn lon coca anh cầm trên tay, "Nếu anh đang uống Sprite thì nó tên Sprite?"

Điệu cười ha ha của Ngôn Hành Nhất làm Tiêu Chi Viễn nghiến chặt răng như hết sức mất kiên nhẫn.

"Anh không biết đặt tên đâu." Anh đau khổ thả tay, "Mấy nhân vật trong tiểu thuyết anh viết toàn là anh lật đại từ điển ra đặt hết. Nhóc không thích thì thử đặt một cái ha."

Tiêu Chi Viễn ngẫm nghĩ nửa buổi trời: "Thôi bỏ đi, cứ gọi nó Coca là được."

Ngôn Hành Nhất thở dài thườn thượt chẳng thèm nể mặt mũi.

Dù hai người đang dần quen thuộc nhau hơn, Tiêu Chi Viễn vẫn rất kiệm lời. Hắn chưa từng kể về chuyện của mình, cũng như chưa bao giờ hỏi đến chuyện của Ngôn Hành Nhất.

Nhưng anh phát giác, đứa nhỏ này không hề từ chối mình. Thậm chí anh còn dám khẳng định Tiêu Chi Viễn thấy thoải mái khi ở chỗ anh hơn khi ở nhà.

Ngay từ lần đầu tiên được gặp mẹ Tiêu Chi Viễn, Ngôn Hành Nhất đã nhận ra quan hệ giữa hai mẹ con tuyệt nhiên không thể gọi là tốt. Chữ "mẹ" nhẹ bẫng ấy không xuất phát từ kính nể hay sợ sệt. Mà đó là sự hờ hững, chưa kịp làm quen đủ để dung nhập những tình cảm khác vào. Dường như là chưa quen, còn chần chừ thiếu chắc chắn.

Nhưng dù Ngôn Hành Nhất có giỏi quan sát đoán ý qua lời nói đi chăng nữa cũng không cách nào biết được gia đình của đứa nhỏ này thế nào chỉ trong vài phút. Tất cả chỉ dựa vào suy đoán và ghi nhớ của anh mà thôi.

Ai bảo anh viết tiểu thuyết cơ chứ.

Mà cũng phải nói, Tiêu Chi Viễn là người cực kỳ dễ nhìn thấu.

Ngôn Hành Nhất thích nói linh tinh, bình thường toàn nói ba bốn thứ chẳng đứng đắn gì, thỉnh thoảng quá đến mức làm biểu cảm của Tiêu Chi Viễn biến hóa từ "Tôi chả thèm quan tâm anh nữa" đến "Tôi cáu rồi đấy" và cuối cùng là "Tôi muốn bùng nổ", quai hàm cũng bắt đầu ngấu nghiến run rẩy. Thế nhưng chưa lần nào thực sự nổi giận.

Ngôn Hành Nhất thích vờ vịt làm bộ, làm biếng ỷ mình thân tàn mà chí cũng chẳng kiên để mặt dày yêu cầu đủ thứ vô lý. Phiền đến độ trán Tiêu Chi Viễn nổi đầy gân xanh, mãi đến khi thỏa mãn xong mấy yêu cầu vô lý anh bày ra đó cũng chưa thôi căng thẳng.

Có thể nói rằng sự quan tâm và nhường nhịn Tiêu Chi Viễn dành cho anh đã vượt khỏi chuyện trả ơn từ lâu lắm rồi. Nhưng anh cứ thích mặt dày mày dạn làm trò đấy, tất cả là tại những dịu dàng ân cần mà Tiêu Chi Viễn cất giấu sau bề ngoài "bực bội chẳng vui đâu" kia.

Mặc dù cái vị người lớn nào đó còn chẳng có cái gọi là "mặt dày mày dạn".

Edit: tokyo2soul