Diệp Mặc lái xe ra khỏi khu nhà thì kéo cửa kính xuống để cho gió lùa vào, lúc này tâm tình xao động mới từ từ bình phục.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Tô Ngọc Tình, hỏi thăm bọn nhỏ một chút.
Tiếp đó thì hắn lái xe đi đến phòng làm việc.
Một ngày trôi qua, cái video đó đã đột phá 50 vạn like, số lượng fan cũng đã tăng đến hơn 30 vạn, việc này khiến cho hắn cực kỳ nhiệt tình.
Diệp Mặc chuản bị làm vòng tay vàng.
Sau khi thiết kế tốt thì hắn bắt đầu chế tác.
Hai đôi vàng tay vẫn lấy chủ đề Long Phượng, một đôi Bàn Long, một đôi Nhiễu Phượng. Thiết kế còn tinh xảo hơn so với Khóa Trường Thọ, cũng yêu cầu tay nghề cao hơn, cần phải đem vàng kéo thành những sợi to nhỏ hơn.
Độ khó chế tác cũng rất cao.
Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay Diệp Mặc đã thành thạo hơn.
Người khác làm vòng tay giống như vậy phải mất hơn mười ngày, thậm chí có người phải mất đến một hai tháng mới hoàn thành. Mà Diệp Mặc chỉ cần một hai giờ là có thể hoàn thành, có thể xưng là thần tốc.
Làm xong cả bốn cái vòng tay thì trời cũng đã sáng.
Hắn biên tập một chút rồi up video lên Tik Tok.
Buổi chiều Diệp Mặc ngủ dậy vào xem thì thấy số liệu tăng lên chóng mặt, có hơn 60 vạn like và hơn 3 vạn bình luận.
Ấn vào phần bình luận thì thấy tất cả đều là lời ca ngợi sợ hãi, còn có rất nhiều người muốn mua.
Diệp Mặc lại xem thì thấy hắn đã có hơn 100 vạn fan theo dõi rồi.
“Mình đã là người có hơn 100 vạn fan theo dõi trên mạng rồi à?” Diệp Mặc cười, hắn cảm thấy rất có cảm giác thành công.
Đã có thể làm đồ vật cho bọn nhỏ, còn có thể nổi tiếng, lại có thể luyện tập kỹ năng, quả thực là một công ba việc.
Diệp Mặc ăn cơm xong thì làm mấy cái hộp gỗ, đem Khóa Trường Thọ và vòng tay vàng cất vào trong đó rồi đi đến nhà Tô Ngọc Tình.
Cha mẹ của Tô Ngọc Tình đã về nhà từ hôm qua.
“Đây là cái gì?” Tô Ngọc Tình nhìn thấy Diệp Mặc lấy ra mấy cái hộp gỗ thì hỏi.
“Đây là đồ cha mẹ tôi tặng cho bọn nhỏ.” Diệp Mặc cười rồi mở hộp gỗ ra.
“Oa! Thật xinh đẹp.”
Diệp Mặc lấy ra một đôi vòng tay vàng Phi Phượng, toàn thân óng ánh sắc vàng, trên đôi cánh chim xinh đẹp còn được tô điểm thêm bởi vài mảnh vỡ kim cương, đôi vòng tay dưới ánh mặt trời càng trở lên rực rỡ chói mắt.
“Đây…vật này quý giá quá.” Tô Ngọc Tình vội vàng nói.
Nàng nhìn ra được thứ này được người có tay nghề đỉnh cấp làm ra, vô cùng quý giá.
Sau khi Tô Ngọc Tình nhận lấy vòng tay thì hít một hơi khí lạnh, toàn bộ vòng tay được chế tạo bởi những sợi tơ vàng cực nhỏ bện thành, tay nghề như vậy khó có thể dùng lời nói để hình dung.
“Không đắt lắm.” Diệp Mặc lắc đầu: “Cái này là tặng cho Tĩnh Tĩnh, còn một đôi này là cho Nặc Nặc.”
Diệp Mặc nói xong thì lấy một đôi vòng tay vàng nữa đưa cho Tô Ngọc Tình.
Đôi mắt xin đẹp của Tô Ngọc Tình trừng to, tràn đầy kinh ngạc.
Hai đôi vòng tay một Long một Phượng, vừa đẹp.
“Đây là…” Tô Ngọc Tình vừa định mở miệng thì nhìn thấy Diệp Mặc lại mở ra một hộp gỗ khác, lấy ra một vật nhỏ nhắn xinh xắn màu vàng kim.
“Đây là Khóa Trường Thọ, bọn nhỏ đã hơn 100 ngày rồi, có thể đeo được.” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình đứng bất động nửa ngày không nói chuyện.
Hai cái Khóa Trường Thọ này nhìn qua cũng biết là rất quý giá.
Nhưng mà kỳ lạ, cha mẹ của Diệp Mặc lấy ở đâu ra nhiều thứ quý giá như vậy?
Chẳng lẽ là….đồ gia truyền?
Tô Ngọc Tình nghĩ đến đây thì có chút hoảng hốt.
Đây là lời giải thích duy nhất.
Nếu không thì lấy điều kiện gia đình của Diệp Mặc, không có khả năng lấy ra được nhiều kim khí quý giá như vậy.
“Những thứ này quá quý giá rồi.” Tô Ngọc Tình lấy lại tinh thần rồi nói nhỏ.
“Cũng không quý giá lắm đâu.” Diệp Mặc cười cười, đang định đeo mấy món đồ lên cho hai đứa nhỏ thì Tô Ngọc Tình kêu lên.
“Để lát nữa đi, cho bọn nhỏ tắm rửa trước đã.”
“Thế thì để ta tắm cho.” Diệp Mặc chủ động nhận việc.
Sau khi tắm xong cho bọn nhỏ thì Diệp Mặc lại mát-xa cho chúng một lúc, bọn nhỏ thoải mái đến mức kêu lên ê a ê a, vẻ mặt thoải mãn hớn hở.
“Hai đứa nhỏ này, thật biết hưởng thụ.” Tô Ngọc Tình ở bên cạnh nhìn thấy thế thì cười nói.
Sau khi kết thúc thì Diệp Mặc lại mặc tã, mặc quần áo tử tế cho bọn nhỏ, rồi mới đem đôi Khóa Trường Thọ và vòng tay đeo lên cho chúng.
“Thật xinh đẹp.” Tô Ngọc Tình thán phục.
Diệp Mặc cũng rất hài lòng.
[Đinh! Con của cậu đang rất vui vẻ, hệ thống phát động nhiệm vụ, chơi với bọn nhỏ hai tiếng, ban thưởng một phần quà ngẫu nhiên.]
Đột nhiên, âm thanh của hệ thống vang lên.
Phần quà ngẫu nhiên à?
Diệp Mặc hơi giật mình.
Lần này không ban thưởng kỹ năng, mà ban thưởng một phần quà ngẫu nhiên giống như lần đầu tiên.
Lần đó hắn đã nhận được cổ phần trị giá vài tỷ.
Lần này, sẽ là cái gì?
Diệp Mặc có chút mong đợi.
“Cô đi nghỉ ngơi đi, để tôi chơi với bọn nhỏ cho.” Diệp Mặc ôm hai đứa bé rồi nói với Tô Ngọc Tình.
“Cũng được.” Tô Ngọc Tình gật đầu: “Thế thôi đi ngủ một lúc, tối hôm qua bọn nhỏ hơi quấy, mãi đến gần sáng mới ngủ được một ít.”
Nàng nói xong thì vừa ngáp vừa lười biếng đi vào phòng ngủ.
Diệp Mặc ngồi xuống chơi với bọn nhỏ.
Diệp Mặc hết nhìn bên trái rồi lại nhin bên phải, đáy lòng vô cùng thỏa mãn.
Chớp mắt hai giờ đã trôi qua.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, bắt đầu rút thưởng.]
[Chúc mừng kí chủ, thu hoạch được một tòa nhà Quốc Tế Tinh Quang.]
Âm thanh của hệ thống vang lên.
“Một tòa nhà?” Diệp Mặc sửng sốt, tiếp theo thì hít một hơi lạnh.
Giá trị của một tòa nhà cũng không nhỏ!
“Quốc Tế Tinh Quang? Hình như đã nghe nói qua.”
Diệp Mặc lên mạng tìm hiểu một chút, hắn phát hiện ra đây là một khu nhà rất nổi tiếng ở trên mạng, nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng trên internet đều ở trong khu nhà này.
“Lát nữa thử đi xem một chút.”
Diệp Mặc nén lại cảm giác hưng phấn, tiếp tục chơi với bọn nhỏ.
Mãi đến khi chạng vạng tối thì Tô Ngọc Tình tỉnh dậy, thì hắn mới đứng lên tạm biệt.