[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được kỹ năng: Thủ công]
Diệp Mặc mở ra giao diện hệ thống, nhìn thấy bên cạnh logo mát-xa xuất hiện thêm một logo khác.
Đồng thời, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều tri thức liên quan đến điêu khắc, dệt vải, nhuộm, may, thậm chí là thêu hay làm gốm cũng có.
“Rất tốt, sau này mình có thể làm quần áo cho bọn nhỏ.”
Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ: “Đúng rồi, còn có thể làm video ngắn, làm Tik Tok.”
Hiện giờ hắn không có công việc đàng hoàng, không dễ ăn nói với cha mẹ mình, dù sao cũng nên tìm một việc để làm.
Mãi cho đến 11h thì hắn mới dỗ được hai đứa bé đi ngủ.
Hắn dọn dẹp phòng khách một chút, đi đến phòng giặt quần áo thì nhìn thấy trong đó có quần áo bẩn của bọn nhỏ, đang định mang đi giặt thì thấy trong đó có vài chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng manh.
“Cái này cũng tiết kiệm vải quá rồi.” hắn nói thầm một câu.
Hơi do dự một chút rồi hắn vẫn cầm đi giặt.
Sau đó giặt sạch, sấy khô, lại phơi lên thì hắn mới ngồi xuống.
Dp nhìn phòng ngủ chính vẫn không có động tĩnh, hắn cũng không tiện đi vào quấy rầy.
Diệp Mặc cứ như vậy dựa vào trên ghế salon nhìn bọn nhỏ, mãi đến rạng sáng mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn bị Tô Ngọc Tình đánh thức.
“Anh vất vả rồi.”
Nàng vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn chưa khô, trên người tỏa ra hương thơm của sữa tắm.
Dung nhan tuyệt mỹ của nàng dưới ánh đèn của phòng khách trở nên mông lung, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Nàng đã thay một bộ đồ ngủ khác, thân hình nóng bỏng như ẩn như hiện.
Dt ngây người nhìn một lúc mới tỉnh táo lại.
“Không có gì.” Hắn ngồi dậy rồi nói.
“Anh muốn ăn gì? Trong nhà có sủi cảo, bánh mỳ, có cả bánh bao…” Tô Ngọc Tình lau tóc, hỏi với giọng lười biếng.
“Sủi cảnh cũng được.” Diệp Mặc nói.
“Được rồi, anh chờ một lát.”
Nàng lên tiếng rồi đi vào ra nhà, lấy một túi sủi cảo từ trong tủ lạnh ra.
“Quần áo kia….là anh giặt à?” Nàng vừa đun nước vừa hỏi.
“A…đúng vậy.” Diệp Mặc ngẩn ra rồi nhìn về phía ban công.
Nơi đó, phơi vài miếng vải mỏng manh.
Nàng ừm nhẹ một câu rồi không nói gì nữa, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng cả lên.
Rất nhanh, hai bát sủi cảo được bê lên.
Trong lúc ăn thì di động của Tô Ngọc Tình vang lên.
“Là cha tôi.” Vừa cầm lên nhìn thì sắc mặt của nàng liền thay đổi.
“Cha mẹ tôi đến rồi!” Tô Ngọc Tình để điện thoại di động xuống, thần sắc hơi bối rối.
Diệp Mặc giật mình, tay hơi run “Bây giờ à?”
“Ừm, họ nói đã đến cửa khu nhà rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh nhanh đi đi! Nếu như để cha tôi nhìn thấy anh thì không tốt lắm.” Tô Ngọc Tình vội vàng nói.
Diệp Mặc vội vàng đứng lên đi ra cửa.
Hắn cũng hơi hoảng, quan hệ của hắn và Tô Ngọc Tình có chút đặc thù, hắn không biết phải đối mặt với cha Tô và mẹ Tô như thế nào.
Diệp Mặc vội vàng đi xuống tầng, đi về phía xe của mình.
Diệp Mặc vừa khởi động xe thì nhìn thấy một chiếc Mercedes lái đến gần, chiếc xe giảm tốc độ, muốn đỗ vào chỗ đỗ xe.
Nhưng bởi vì hai bên cạnh đỗ quá gần nên chiếc xe Mercedes không thế lại vào, chỉ đành dừng ở đó tiến thoái lưỡng nan.
Diệp Mặc nhìn một chút rồi xuống xe đi đến: “Cần giúp gì không?”
Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Mặc nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên, vô luận là cách ăn mặc hay khí chất đều rất tốt.
“Chàng trai trẻ, cậu giúp tôi nhìn một chút, để tôi đỗ xe vào.” Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí tái xế cười nói.
“Được.” Diệp Mặc gật đầu.
Người đàn ông trung niên lập tức khởi động xe, lùi lại phía sau, nhưng có lẽ vì kỹ thuật lái xe không đủ nên vẫn không thể đỗ vào.
“Bảo ông lái xe khác mà ông không nghe.” Người phụ nữ trung niên oán trách.
Người đàn ông cũng không dám phản bác, gương mặt xấu hổ.
“Để cháu làm cho.” Diệp Mặc cười nói.
“Được được! chàng trai trẻ, cậu đỗ giúp tôi.” Người đàn ông vui mừng, vội vàng xuống xe.
Diệp Mặc đỗ xe rất thuận lợi.
“Chàng trai trẻ, thực sự cảm ơn cậu.” Người đàn ông cảm ơn liên tục, sau đó còn đưa cho Diệp Mặc một bao thuốc lá.
“Cháu không hút thuốc.” Diệp Mặc từ chối: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Cậu khiêm tốn rồi.” Người đàn ông trung niên cười to: “Không hút thuốc lá thì tốt, khỏe mạnh! Đó là xe của cậu à? Không tồi đâu.”
Người đàn ông trung niên nhìn về chiếc Lamborghini Urus, có thể mua chiếc xe này thì tài lực cũng không phải bình thường.
“Ah! Đúng vậy.” Diệp Mặc gật đầu.
“Còn nói chuyện gì nữa, ông mau đến đây xách đồ.” Người phụ nữ trung niên mở cốp xe ra, lấy ra mấy túi đồ.
“Đây đây” Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến, xách lên đống đồ trên mặt đất. Nhưng mà quá nhiều đồ, hai người xách không nổi.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì đi đến.
“Để cháu giúp cho.”
“Ai nha! Vậy thì ngại quá.” Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng.
“Không có gì đâu, có xa không ạ.” Diệp Mặc cười nói.
“Không xa, không xa, ngay tòa nhà số bốn này.” Người đàn ông trung niên nói.