"Cởϊ qυầи em ra."
Ngô Trình nghe Bạch Thần ra lệnh cũng không ngập ngừng nữa mà lạnh mặt cởϊ qυầи ra.
Bạch Thần suốt quá trình vẫn đưa mắt nhìn theo, thấy Ngô Trình đã lộ ra cặp mông trắng nõn căng tròn, lúc này Bạch Thần lại nói tiếp:
"Được rồi, em trèo lên ghế ngồi quay mặt về tôi, hai chân để lên hai tay vịn của ghế."
Bạch Thần quan sát Ngô Trình làm theo lời mình mà hài lòng khẽ nhếch miệng, nhìn vào cảnh sắc mà Ngô Trình bày ra trước mặt mình Bạch Thần liền nuốt nước miếng.
Giữa hai chân trắng nõn của Ngô Trình ngoài thứ dươиɠ ѵậŧ hồng hào non nớt nhìn là biết chưa từng được sử dụng qua kia ra thì nhìn xuống phía dưới chính là hậu nguyệt hồng nhạt, đang ngoan ngoãn nằm yên ở đó.
Bạch Thần nhìn thấy cảnh xuân như vậy lại ra lệnh.
"Tự chơi đầṳ ѵú của em cho tôi coi đi."
Ngô Trình nghe được mệnh lệnh khẽ cắn môi, sau đó lại cúi đầu dùng hay tay để trước vạc áo chà nhẹ đầu ngực. Cảm giác vừa đau vừa sướиɠ khiến cậu ngửa đầu ra sau thở dốc. Tay càng lúc càng dùng sức nhéo, ngắt đầu ngực của bản thân.
"Ha.... Ah.... A.... A... Ahh"
Bạch Thần ngồi đó vừa nhấp rượu vừa nhìn Ngô Trình trình diễn mà thích thú.
"Mẹ nó, mới như vậy mà em đã rên rĩ như cɧó ©áϊ động tình. Em nói thật đi, em mỗi ngày phía dưới đều thèm khát đàn ông đúng không?"
Bên tai nghe lời nhục mạ của Bạch Thần, Ngô Trình cũng mặc kệ. Tay tiếp tục xoa nhè nhẹ lên đầu ngực đã dựng đứng lên từ lâu của mình, sau đó lại nhéo mạnh rồi tàn nhẫn kéo ra.
Ngô Trình sướиɠ đến mức khóe mắt bắt đầu phủ hơi nước, dươиɠ ѵậŧ từ lâu đã cương cứng đội cả áo sơ mi lên, hậu nguyệt cũng bắt đầu co bóp như thể mời gọi dươиɠ ѵậŧ của đàn ông đến xỏ xuyên, hình ảnh hết sức dâʍ đãиɠ.
Bạch Thần đứng phắc dậy, cầm cây viết để trên bàn đút mạnh vào hậu huyệt của Ngô Trình.
"Ahhhhhhhh.... Đ...đau quá.... A...anh... Nhẹ.... Nhẹ thôi."
Nhìn hậu nguyệt của Ngô Trình đang không ngừng co rút khi bị dị vật đâm vào, Bạch Thần phấn khích đến mức run người.
"Tiếp tục chơi đầṳ ѵú của em đi, em không có quyền nói "không" với tôi."
Ngô Trình nghe Bạch Thân nói thế, cũng cắn môi mà tiếp tục chơi đùa cơ thể mình.
Lúc này, Bạch Thần cầm thẳng chay rượu vang đang để trong xô đá trên bàn rồi đổ thẳng lên người Ngô Trình. Nước rượu màu đỏ chảy dọc từ cổ, thấm vào chiếc áo sơ mi đen lại dính sát vào cơ thể của Ngô Trình.
Bạch Thần lại ra lệnh.
"Vén áo em lên"
Ngô Trình chân đang để thành chữ M trên tay vịn của ghế, hậu huyệt đang không ngừng ngậm vào phun ra cây bút máy, còn tay bắt đầu vén vạc áo sơ mi lên để lộ ra lòng ngực trắng mịn.
Đầu ngực vì bị Ngô Trình chà đạp nãy giờ cũng đã sưng tấy lên, run rẩy vì bị lạnh.
Bạch Thần dùng ngón tay gảy đầṳ ѵú cậu, Ngô Trình nghiêng đầu qua một bên rêи ɾỉ.
"Ahh... ha.... Ah... Ưʍ... Um"
Bạch Thần nghe Trình Ngô bắt đầu rêи ɾỉ động tình, dươиɠ ѵậŧ cũng bắt đầu rỉ nước ra thì mở miệng buông lời chọc ghẹo cậu.
"Đĩ da^ʍ, lúc trước còn giả thanh cao từ chối tôi, sao bây giờ mới chơi đầṳ ѵú em liền biến thành bộ dạng dâʍ đãиɠ như vậy."
Nói đến đây Bạch Thần nhéo mạnh đầu ngực Ngô Trình rồi thô bạo mà kéo ra. Cảm giác vừa đau vừa sướиɠ khiến đầu óc của Ngô Trình bắt đầu mê man rêи ɾỉ.
"Nói thật cho tôi nghe, có phải em mỗi ngày đều ao ước trở thành một thằng điếm để đi khắp nơi ăn dươиɠ ѵậŧ đàn ông hay không?"
Bạch Thần quay qua cầm hai viên đá để lên đầṳ ѵú Ngô Trình. Cảm giác lạnh buốt vừa ập đến, Ngô Trình liền không thể kiềm chế giọng mà rên lớn.
"Ahhhh... Lạnh... L...lạnh quá... Ah.... Ah"
Đợi đến khi hai viên đá tan hết thì đầṳ ѵú Ngô Trình cũng đã bị lạnh đến mức vừa sưng vừa đỏ như hai quả cherry chín mộng.
Đến đây, Bạch Thần mạnh bạo nắm chặt tay của Ngô Trình kéo thẳng cậu vào nhà tắm, ném cậu xuống đất. Rút mạnh cây viết đang được hậu nguyệt cậu ngậm chặt ném đi.
Dòng nước lạnh đang không ngừng xả vào người Ngô Trình, Bạch Thần mở rộng chân cậu ra, đem ống nước đút thẳng vào hậu huyệt rồi lại mở lớn nước.
"Trướng... A....t... Trướng... Quá.... Hức...a"
Bạch Thần nhìn thấy Ngô Trình dùng tay để lên chiếc bụng đang một ngày một lớn vì chứa nước của mình mà nở nụ cười da^ʍ tà.
"Để chồng giúp em sút ruột, một chút nữa liền đυ. em đến chết trên giường luôn. Em thích không."
Không biết qua bao lâu, Ngô Trình có cảm giác bụng mình như sắp nổ đến nơi thì lúc này Bạch Thần mới cho tắt nước. Sau đó lại nhấn mạnh vào bụng cậu để cho nước chảy ra. Cứ lặp đi lặp lại hành động đó chừng bốn năm lần Bạch Thần mới hài lòng kéo cậu ra ngoài, xé áo sơ mi cậu đang mặc sau đó liền ném Ngô Trình lên giường.
Bạch Thần đè lên người cậu kéo mạnh hai chân dang rộng ra, lại đưa tay lên đầu giường, không biết từ bao giờ đã có một dĩa đá viên được đặt sẵn ở đó.
"Bây giờ tôi nhét đá vào lỗ da^ʍ của em, còn nhiệm vụ của em là phải đếm, nếu dám đếm sai tôi liền ném em ra giữa sảnh lớn khách sạn chơi em ngay tại đó. Em nghe rõ chưa."
Nói xong Bạch Thần nhét viên đá đầu tiên vào mông cậu. Viên đá lạnh băng làm cho cậu không thoải mái mà vặn vẹo eo.
"M...một... Ưʍ.... Khó chịu.... Ah.... Lấy.... R....ra....đi...mà"
Bạch Thần nghe Ngô Trình kêu mình lấy đá ra vì thế mà không vui đánh mạnh vào mông cậu, khiến phần da ở mông nhanh chóng sưng đỏ lên.
Ngô Trình không dám chọc giận Bạch Thần nữa, vừa thút thít vừa đếm. Cảm giác lạnh buốc khiến Ngô Trình không thể nào kiềm được tiếng nấc của bản thân.
Đến viên thứ năm, Ngô Trình thật sự không chịu nỗi nữa. Cảm giác vừa sưng, vừa trướng, vừa lạnh buốc khiến cậu vừa khóc vừa van xin.
"Chịu....không....ahhhh....nổi.... Hức ư.... nữa...ah... trướng.... quá... Hức"
"Đếm, viên bao nhiêu?"
Vừa nói Bạch Thần vừa thẳng tay tát mạnh vào mông thịt no đủ của Ngô Trình.
"Ahhhhh... B... Bảy.... X...xin... Hức... Ah... Xin anh.... Ah.... Um"
Bạch Thần vẫn kiên quyết nhét viên đá cuối cùng vào trong, xong mới thong thả đứng lên quay về chiếc bàn kia mà ung dung uống rượu. Thưởng thức cảnh đẹp trên giường.
"Không nổi cái gì, chẳng phải em vẫn nuốt được hết chín viên đá đó sao. Cái miệng trên không thành thật chút nào."
Ngô Trình nằm trên giường bắt đầu vặn vẹo eo, bất ngờ là hậu huyệt cậu lại có cảm giác ngứa ngáy như thể cho cả bầy kiến đang cắn bên trong.
Bạch Thần vừa nhấp rượu vừa nhàn hạ lên tiếng.
"Em làm rớt ra ngoài một viên, tôi sẽ nhét vào hai viên. Nên em cẩn thận mà ngậm cho chặt vào."
Nhìn cúc huyệt của Ngô Trình đang không ngừng nhút nhích mà Bạch Thần kɧoáı ©ảʍ dâng cao, nghĩ thầm: "Đợi mấy viên đá được đông từ xuân dược kia tan ra hết, lúc đó bữa tối mới thật sự được bắt đầu."