**Editor: Hye Jin**
Thái độ Đỗ Lâm xoay 180 độ, sợ Cảnh Vân Chiêu kiêu ngạo mang đồ vật đi mất.
Đi vào phòng, làm một bàn thức ăn thật ngon, Đỗ Lâm mới cảm thấy có chút thành ý, lúc này mới nghiêm túc mở miệng: " Em gái Vân Chiêu, nguồn rau củ của em có nhiều không? Có thể liên tục đưa đến bao lâu?"
Nếu chỉ có một xe rau dưa như thế này, tự nhiên cũng sẽ không làm nên chuyện, nơi này là nhà hàng lớn như vậy, về sau còn có khả năng mở rộng thêm, số lượng cần không hề ít.
"Điều này không cần lo lắng, sư phụ của em hiện tại đều để lại cho em phân phối, nếu anh thật sự muốn, hơn nữa có giá thích hợp, thời điểm yêu cầu chỉ cần đưa ra số lượng, chủng loại, ngay sáng hôm sau em có thể mang cho anh." Cảnh Vân Chiêu nói.
Rau dưa củ quả trong không gian lấy ra luôn mang theo chút hơi thở của không gian, cho nên quá trình hư hỏng so với rau dưa bình thường cũng chậm hơn một chút, chắc chắn không cần phải phiền toái mỗi ngày đưa một lần.
Ánh mắt Đỗ Lâm càng thêm sáng: "Tốt, chỉ cần nguồn hàng của em đủ tốt đủ nhiều, giá của anh tuyệt đối sẽ cao hơn so với giá thị trường, không để em phải chịu thiệt."
"Còn vài tháng nữa em mới đủ mười sáu tuổi, cho nên hợp đồng phải sau mười sáu tuổi mới ký kết, anh yên tâm em có quyền tự quyết định lao động cùng với sinh hoạt chủ yếu của mình, cho nên sau khi mười sáu tuổi em có tư cách ký hợp đồng, nhưng trong thời gian này, em hy vọng anh có thể làm theo những gì đã nói, tài chính không thể khất nợ, mặt khác, trừ bỏ thủy sản, tất cả rau dưa củ quả chỉ có thể nhận tại chỗ em, nếu không thể làm được, đến lúc đó em sẽ suy xét không ký hợp đồng." Cảnh Vân Chiêu rất nghiêm túc nói.
Hiện tại có một vấn đề rất đau đầu cho cô, đó là chưa đủ mười sáu tuổi, làm gì cũng bó tay bó chân.
Trừ bỏ việc này, còn có chứng chỉ hành y cũng làm cô đau đầu, trước mắt nhìn tới, đi con đường kế thừa y học là tốt nhất, tuy vậy yêu cầu để lấy được tư cách nghề y tạm thời cũng không có cách nào.
Lời nói của Cảnh Vân Chiêu gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Đỗ Lâm, cái gì gọi là mọi chi phí sinh hoạt đều là tự mình làm ra? Vậy là nói, em ấy tự mình kiếm tiền để nuôi sống bản thân sao?
Còn chưa tới mười sáu tuổi, mẹ nó, khi hắn ta mười sáu tuổi còn đang vì thành tích mà bị ba mình treo đánh đấy!
"Tài chính anh đảm bảo không bao giờ khất nợ, cho dù thế nào em cũng là người quen của Lê thiếu, làm sao anh có thể hố em chuyện này?"
Đỗ Lâm thả lỏng vài phần, lại nói "Chẳng qua em gái Vân Chiêu này, chuyện làm ăn có chút phức tạp, cho nên ngày thường nếu em gặp phải chuyện phiền toái gì không thể đưa hàng nhất định phải thông báo trước tiên với anh một tiếng, chờ sau khi ký hợp đồng, chúng ta cũng sẽ quy định thời gian đưa hàng mỗi tháng, đến lúc đó, nếu làm không được cũng sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng, chẳng qua tiền này thật ra cũng chỉ vì Ngự Thiên Tiên là tâm huyết của nhà anh, anh không thể bởi vì nguồn cung cấp xuất hiện vấn đề mà làm hỏng nó, em hiểu ý anh mà đúng không?"
Đỗ Lâm coi như thiện ý nhắc nhở.
Nội tâm Cảnh Vân Chiêu rốt cuộc cũng không còn là trẻ con, chút quy củ này cũng hiểu được.
Chờ cô ổn định xong, sẽ nhận thầu một ít đất đai, nghiên cứu làm thế nào có thể gieo trồng bên ngoài được nguyên liệu nấu ăn mới mẻ tươi ngon nhất, đến lúc đó cũng có thể phòng trường hợp xấu nhất.
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lại bàn thêm chút chi tiết.
Đỗ Lâm lại mang cô giới thiệu với bếp phó chuyên phụ trách chọn mua nguyên vật liệu một lần, như vậy về sau cô thời điểm đưa hàng cũng dễ dàng hơn.
Còn việc giá cả, mỗi kỳ sẽ dựa theo giá cả thị trường để quyết định, nhưng hiện giờ Ngự Thiên Tiên vừa mới khai trương, vẫn chưa quá nổi tiếng, cho nên một tháng cô sẽ nhận khoảng trên dưới ba vạn, phí hao tổn của cô đều phát sinh trong không gian, chỉ cần chút tiền mua hạt giống trái cây, cho nên cơ bản tất cả đều là thuần lợi nhuận, ở một địa phương như huyện Hoa Ninh này, thu nhập này tuyệt đối không phải thấp.
Hơn nữa về sau tình trạng của Ngự Thiên Tiên sẽ càng ngày càng tốt, tiền cô thu vào lúc đó cũng thuận nước đẩy thuyền tăng lên.
Có thêm một nguồn thu nhập, trong lòng Cảnh Vân Chiêu kiên định hơn nhiều, nhưng nghĩ tới bình sứ Thanh Hoa đặt trong không gian, lại nhịn không được hơi cân nhắc một chút.
Kiếp trước người thương nhân mua vại lớn Thanh Hoa kia tất nhiên không phải là ôm cây đợi thỏ, mà là đem tin tức của bình sứ Thanh Hoa tản ra ngoài, bởi vì có một lão nhân ở Ninh thị thâp phần si mê đồ sứ, lúc này mới chú ý, mà hiện tại đồ vật ở trên tay cô, nếu tiếp tục duy trì hiện trạng, sợ rằng bình sứ Thanh Hoa này cũng chẳng ai biết được, cũng bán không nổi.
Cẩn thận suy xét một lúc, trên đường trở về, Cảnh Vân Chiêu thuận tiện đi một chuyến tới cửa hàng đồ điện tử trên thành phố, mua một cái máy tính..
Hai ngày sau, Cảnh Vân Chiêu xử lý xong việc lắp đặt internet, click mở một trang web nổi danh về đồ cổ, đem ảnh chụp cùng tư liệu của sứ Thanh Hoa đăng lên, để lại một số thông tin liên hệ.
Một đồ vật giá trị hơn 20 triệu tệ trong tay, rốt cuộc làm người khác khó có thể an tâm, xử lý xong rồi hiện tại cô chỉ cần an tâm chờ đợi là được.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu vui vẻ nhất chính là, chưa tới một tuần, cô đã nhận được điện thoại.
Đương nhiên, mấy ngày nay điện thoại linh tinh nhận được cũng không ít, nhưng đều không phải là số cô mong muốn, trong đó chủ yếu chỉ là những người không có cách nào xác định được bình sứ Thanh Hoa của cô có phải là hàng thật hay không, bởi vậy giá cả luôn có chút bị chèn ép, cùng ông lão kiếp trước hoàn toàn không giống.
Đầu điện thoại bên kia thanh âm đối phương có chút tang thương, vừa gọi liền báo tên của mình.
Ông họ Đường, giới thiệu tên mình xong, thanh âm có chút kích động, liên tiếp nói thêm: "Cháu là người huyện Hoa Ninh phải không, bình sứ Thanh Hoa kia cháu chưa bán đúng không?"
"Vẫn chưa ạ." Cảnh Vân Chiêu lúc này mới mở miệng.
Ngay lập tức, ông lão họ Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lúc đó, lại hơi ngây ra một chút, thanh âm đầu điện thoại bên kia là giọng phụ nữ? Hơn nữa nghe còn rất trẻ tuổi?
Bất quá giờ khắc này, ông cũng không nghĩ được nhiều như vậy: "Vậy là được rồi, là thế này, ta muốn mua lại bình sứ Thanh Hoa, cháu xem chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào thì thuận tiện nhất?”
Bình sứ lớn Thanh Hoa từ thời Hồng Vũ là rất hiếm. Còn bảo tồn hoàn hảo như vậy thì càng không cần phải nói, đồ tốt như vậy để con cháu đi mua thay ông hoàn toàn không thể yên tâm. Hơn nữa ông cũng muốn tận mắt nhìn thấy một lần mới biết được?
"Cháu vẫn còn đi học, không có thời gian đi lên Ninh thị." Cảnh Vân Chiêu cũng có chút khó xử nói.
Đi học? Ông lại có chút ngốc, nhưng cũng không suy xét quá nhiều, nói thẳng: "Vậy đi, ngày mai, không, ngay hôm nay ta sẽ đi một chuyến tới huyện Hoa Ninh, Hương Lâu Lâu chắc cháu biết chứ? Ta sẽ để người đặt một phòng ở chỗ đó, buổi tối sáu giờ gặp mặt nói chuyện!"
Cảnh Vân Chiêu nghĩ nghĩ, sáu giờ xác thật rất thích hợp, rất tự nhiên đáp ứng. Chẳng qua nghĩ đến Hương Hải Lâu, Cảnh Vân Chiêu lại có chút bất đắc dĩ, sẽ không gặp lại vị Lê thiếu kia chứ?
Cô đối với Lê Thiếu Vân thật ra không có ác ý, chỉ cảm thấy thái độ Lê Thiếu Vân trước kia đối với cô quá mức kì quái, nhất là anh ta lại là một thân khí chất thân sĩ, nhìn như dễ dãi nhưng lại làm người khác không thể bước qua, người phức tạp như vậy tốt nhất nên tránh xa một chút.
Thời gian ngày hôm nay, Cảnh Vân Chiêu đều nhịn không được nghĩ tới chuyện của bình sứ Thanh Hoa, hiếm có khi thất thần như vậy, làm Tiêu Hải Thanh liên tục cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng cô gặp phải phiền toái gì.
Liền nói phiền toái, thật sự không có, kiếp trước kiếp này, mấy ngày nay xem như nhẹ nhàng nhất. Bởi vì mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy bộ dạng Kiều Hồng Diệp bị người ta lăn lộn.
Thậm chí mơ hồ mỗi thời điểm Kiều Hồng Diệp đi ngang qua cửa lớp, Kiều Hồng Diệp luôn bày ra bộ dạng xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, thậm chí là nghiến răng nghiến lợi, ngay cả chỗ ngồi của cô ta đều bị bạn học khác liên tục đẩy tới bên cạnh đống rác, các giáo viên của lớp hai cũng không có biện pháp nào ngăn cản.