**Editor: Hye Jin**
Thoáng chốc Cảnh Vân Chiêu hiện ra cảnh tượng gϊếŧ người của kiếp trước, thân thể căng thẳng cứng đờ, trong đầu hiện lên nổi hận thù.
Chỉ là cảm xúc này cũng không kéo bao lâu, bình sứ Thanh Hoa trong tay đầy lạnh lẽo, làm cho cô từ từ tỉnh táo lại, đây không phải là kiếp trước, cô sẽ không để bản thân rơi vào kết quả khi đó nữa!
"Mày, sao mày nói chuyện với tao như vậy!" Lần đầu tiên Kiều Úy Dân nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Vân Chiêu, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, hẳn vậy mà cảm thấy sợ hãi.
Sợ? Cảnh Vân Chiêu chỉ là một nha đầu thối mà thôi, nó mà dám làm gì hắn, có thể làm gì hắn được đây!?
Cảnh Vân Chiêu cố gắng chế cảm xúc, chán ghét liếc Kiều Úy Dân một cái, đi ngang qua qua ông ta, không hề có một chút ý định dừng lại.
Kiều Úy Dân vẫn muốn cản cô lại, Cảnh Vân Chiêu duỗi tay, Kiều Úy Dân lảo đảo ngã xuống đất, chỉ có thể mặc cho cô bước đi thật nhanh rời đi.
"Đứa con hoang mày dám động thủ với tao, mọc cánh cứng cáp rồi đúng không! Mày chờ đó cho tao, một ngày nào đó mày phải quỳ xuống cầu xin tao tha thứ! Đồ đê tiện, một ngày không đánh là mày muốn nhảy lên đầu tao ngồi, đừng để rơi vào tay tao......" Cảnh Vân Chiêu chỉ còn lại bóng lưng, Kiều Úy Dân liên tục mắng chửi ở sau lưng.
Thấy dáng vẻ này những người xung quanh cười chế giễu, lúc Kiều Úy Dân xoay người lại, thì cả đám ngời nghiêng đầu đi, làm bộ như không thấy dáng vẻ của ông ta.
Trước kia mặc dù Kiều Úy Dân vênh cái mặt là kẻ có tiền, nhưng chẳng qua chỉ là người bắt chước thôi, bản chất vẫn là một tên vô lại, ngay cả đứa bé đều không bỏ qua, người như vậy làm sao có thể yên tâm mà kết giao? Sau này vẫn nên cách xa ông ta một chút thì tốt hơn, ngộ nhỡ bị ông ta lừa gạt!
Kiều Úy Dân bắt gà không được còn mất nắm gạo, tiền còn chưa tới tay, lại bị người ta cô lập!
Trấn nhỏ này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nháy mắt chuyện cười của ông ta trở thành đề tài bàn tán trong các buổi trà dư tửu hậu, Kiều Úy Dân tưởng tượng đến cảnh sau này người ta sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng ông ta, cơn tức này càng lúc càng lớn, ở trấn này cũng không sống nổi, ngày hôm đó ông ta đi một chuyến đến huyện thành.
Cảnh Vân Chiêu ngồi chuyện tàu sớm nhất trở về huyện Hoa Ninh, không bị trễ, bình sứ Thanh Hoa cô đặt vào không gian, vô cùng an toàn.
Ở bên này gần tới trưa, Kiều Úy Dân đến trước cổng trường học, kể từ lúc ông ta nháo ầm ĩ hôm trước, các nhân viên an ninh đã ghi nhớ ông ta, vừa nhìn thấy người, tất cả nhân viên an ninh đều đi qua, đề phòng vạn nhất.
Tính tình Kiều Úy Dân thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng lúc này so với lúc trước, hắn khách khí nhiều: "Người anh em, lần trước có chút hiểu lầm, lần này tôi không phải tới gây chuyện, tôi tới tìm con gái......"
"Trường học đã thông báo, Cảnh Vân Chiêu và ông không phải là quan hệ cha con, ông muốn kiên trì tìm cô bé cũng được, nhưng phải nói chuyện phía dưới mắt chúng tôi, nhưng trước tiên phải cho chúng tôi biết ông tìm em học sinh đó để làm gì." Các nhân viên an ninh cố ý là khó dễ.
"Không phải, con gái của tôi là Kiều Hồng Diệp ở ban hai, là con ruột của tôi. Tôi tìm là Hồng Diệp chứ không phải Cảnh Vân Chiêu." Kiều Úy Dân nói.
Trong lòng có chút khó chịu, trước kia có ai đề phòng ông ta như phòng cướp như vậy đâu? Đều là do con nhỏ chết tiệt Cảnh Vân Chiêu kia!
Nhân viên an ninh nghi ngờ nhìn ông ta một cái, gọi điện thoại đến văn phòng để hỏi các vị giáo viên một tiếng, sau khi xác nhận, lúc này mới thông báo Kiều Hồng Diệp đi ra gặp người.
Đã sắp đến giờ tan học buổi trưa, Kiều Hồng Diệp vừa nghe Kiều Úy Dân tới, sắc mặt có chút khó coi.
Trước đây ba gây chuyện rất nhiều tất cả bạn học gặp qua ba, lúc này để cho cô đi ra ngoài, vừa vặn lại đúng lúc tan học, bạn học không phải đều thấy cô ta và ba đứng chung một chỗ sao?
Chỉ là Kiều Hồng Diệp sĩ diện, nhìn ánh mắt của giáo viên, lễ phép đứng dậy, vừa ra khỏi cửa chạy bay giống như trốn tới cổng trường học, kéo Kiều Úy Dân đến góc khuất không để ý sẽ không thấy rõ mới bắt đầu nói chuyện.
"Ba, ba vội vàng như vậy là có việc gì sao?" Vẻ mặt Kiều Hồng Diệp thành khẩn, thái độ nghe lời mà hiểu chuyện.
Tuy nói bộ dạng Kiều Hồng Diệp lôi lôi kéo kéo ông ta vào trong góc khuất này có chút cổ quái, nhưng nhớ tới thái độ Cảnh Vân Chiêu, lúc này Kiều Úy Dân càng cảm thấy con gái ruột thịt vẫn là thân thiết nhất.
Đây mới là dáng vẻ một đứa con gái nên có!
Kiều Úy Dân nhả ra ngụm khói, ném tàn thuốc trong tay xuống đất nghiền một lần, lúc này mới lên tiếng: "Rốt cuộc là Cảnh Vân Chiêu xảy ra chuyện gì?"
Kiều Hồng Diệp sửng sốt: "Chị ấy làm sao ạ?"
"Đừng kêu nó là chị! Đứa con hoang đó mà cũng xứng sao?" Kiều Úy Dân hừ lạnh một tiếng: "Hai đứa không phải học ở hai lớp sát vách hay sao, bình thường nó gây ra động tĩnh làm sao con không nói với ba một tiếng! Hôm nay đứa con hoang đó mang theo hai mươi vạn chạy đến về thị trấn không tiếc mà mua một cái bình sứ rách của lão Lý”.
"Hai mươi vạn!?" Kiều Hồng Diệp lập tức sợ hãi thốt lên: "Không thể nào, cô ta nào có nhiều tiền như vậy chứ, trước kia ba cho cô ta tiền sao?"
Gần như trong giây phút đó, Kiều Hồng Diệp cảm thấy ba mẹ đối với Cảnh Vân Chiêu quá tốt, rõ ràng cô ta và Kiều Tử Châu mới là con ruột của ba mẹ, nhưng cô ta thậm chí còn không biết cả nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, bình thường trong tay nhiều nhất là mấy trăm tệ sinh hoạt phí, nhưng Cảnh Vân Chiêu còn ngược lại, lại dám gạt nhà họ Kiều nhiều tiền như vậy!
Mà ba là ngốc sao? Tại sao có thể cho Cảnh Vân Chiêu tiền như vậy!
Hai mươi vạn là đủ mua một nhà nhỏ ở thị trấn rồi!
Ánh mắt Kiều Hồng Diệp lộ ra vẻ nghi vấn, vẻ mặt uất ức đau khổ, Kiều Úy Dân trợn trắng cả mắt: "Tiền kia không phải ông đây cho!"
"Chính nó đào được hai củ nhân sâm, bán một củ, xem chừng một củ giá tối thiểu cũng phải bốn mươi đến năm mươi vạn, bằng không sao nó lại có thể dùng hai mươi vạn mua một thứ rách nát!"
Nhắc tới nhân sâm, trong lòng Kiều Úy Dân cảm thấy ngứa ngáy.
Ông trời mắt mù rồi hay sao, đồ tốt như vậy lại rơi vào trong tay Cảnh Vân Chiêu chứ?
Kiều Hồng Diệp vừa nghe, suy nghĩ hệt như Kiều Úy Dân, trong lòng ghen tị như sông cuộn biển gầm, đầu ốc trống rỗng, bên tai vang lên tiếng ong ong, thật giống như có người đang không ngừng chê cười cô ta: cô nhìn đi, nhìn Cảnh Vân Chiêu đi, rời khỏi nhà họ Kiều thì sao cuộc sống không phải trôi ra quá tốt hay sao, cô ấy đã không phải là đầy tớ nhà các người nữa, ngay cả một đầu ngón tay của mày cũng không bằng cô ấy. . . . . .
Tại sao có thể như vậy chứ?
Một lát sau, cô ta mở miệng nói: "Ba, cô ta lấy tiền ra ngay tại chợ luôn hay sao? Tất cả người ở chợ nhỏ đều sao?"
Nếu là như vậy, sau lưng nhất định là có rất nhiều người biết chuyện mà cười nhà bọn họ đi!
Kiều Úy Dân thở dài: "Thật là đáng tiếc, nếu con chú ý động tĩnh báo tin sớm cho ba biết, chúng ta cũng không tổn thất hai mươi vạn một cách vô ích."
"Ba! Làm sao phải tiếc thay cho chị? Chị có tiền không mang đến hiếu kính ba thì thôi, làm quá không đúng rồi!" Kiều Hồng Diệp không nhịn được nói.
"Tiếc thay nó sao? Ta là thay mình đáng tiếc! Tiền này là của ta, không thể nào để cho nó chạy được! Con nói với ba một chút, bây giờ Cảnh Vân Chiêu đang ở đâu? Bình thường nó ra cửa lúc nào, có quy luật gì hay không. . . . . ." Kiều Úy Dân lại nói.
Kiều Úy Dân đang làm khó Kiều Hồng Diệp rồi.
Cô ta lúc nói chuyện phiếm với bạn bè, cũng giả bộ cô tình làm bộ lo lắng cho tình cảnh của Cảnh Vân Chiêu, bây giờ tất cả mọi người suy đoán Cảnh Vân Chiêu có phải ở phía dưới cùng với những tên ăn xin kia, hoặc là tìm một cầu tiêu công cộng miễn cưỡng cuộc sống đấy.
Lời đồn mặc dù là như vậy, nhưng thực tế tình hình cô ta hoàn toàn không biết thứ gì.
Nhưng mà bây giờ cẩn thận ngẫm lại một chút, đột nhiên Kiều Hồng Diệp lại có chút phương hướng: "Chị gần đây luôn cùng một người nữ sinh tên Tô Sở cùng nhau đi học, hai người đều là đi bộ, cho nên hình như là ở chung cư gần trường học . . . . . ."
"Hồng Diệp, tuần này con không phải về nhà, phải hỏi thăm bằng được nơi ở của nó, còn phải điều tra xem người ở cùng nó là ai, người cùng ở chung ra vào với nó ra ngoài có quy luật gì không, nếu như lần này ta lấy được củ nhân sâm đó, sau này ta sẽ cho con học khiêu vũ ở trên tỉnh, con muốn cái gì ta cũng mua cho con." Kiều Úy Dân ánh mắt sáng quắc nói.