“Tống Ngu, cho dù là nuôi chó, cũng không thể vô duyên vô cớ liền ném.”
Ngữ khí của Yến Tư Kỳ rất trầm rất khàn, mang theo khổ sở và tủi thân không dễ phát hiện.
Tống Ngu nghe xong, trong lòng cảm thấy khó chịu, cậu nghĩ, hắn đã ở cùng với La Gia Duệ rồi, sao vẫn còn chấp nhất với cậu như vậy. Chẳng lẽ cậu cần tận mắt nhìn hắn cùng La Gia Duệ tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, lại chờ hắn tới nói lời chia tay với cậu ư?
Cốt truyện trong sách viết rõ ràng ra đó, cậu không muốn tin, không phải là vẫn xảy ra sao?
Cậu-Tống Ngu muốn mặt, muốn thể diện, không làm những việc như lì lợm la liếʍ, níu kéo, dò hỏi tới cùng, quá khó coi, hảo tụ hảo tán, hoà bình chia tay, là kết quả tốt nhất.
(Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay hoà bình)
Cậu quay mặt đi chỗ khác, dùng một nửa khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại đối diện với Yến Tư Kỳ, trong lòng đau giống như bị kim đâm: “Tớ không thích cậu, nên chia tay thôi.”
Yến Tư Kỳ cũng đau, tim giống như bị khoét một lỗ lớn, ào ạt chảy máu ra ngoài. Hắn cắn răng, cắn đến vành mắt đỏ hoe, trong mắt đều là tơ máu đỏ tươi và lửa giận, giống một con sói bị dồn đến đường cùng, hận không thể một ngụm cắn chết Tống Ngu.
“Cậu nói không thích thì là không thích sao?” Yến Tư Kỳ thật sự cắn cậu, một ngụm ngặm trên cổ Tống Ngu, dùng sức cọ xát, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn mùi máu tanh: “Không có cửa đâu, Tống Ngu, cậu nói không tính.”
Tống Ngu đau đến hút khí, giãy giụa làm xích sắt kêu leng keng, nhưng không có chút tác dụng nào, tức giận mắng to: “Yến Tư Kỳ, kẻ điên, cậu cắn chết tớ!”
“Cắn chết cậu? Không.” Yến Tư Kỳ buông lỏng hàm, môi mỏng dính máu, phối hợp với một khuôn mặt tuân tú tối tăm giống như một yêu tinh ăn thịt người: “Tớ làm chết cậu.”
Ngại quần áo vướng bận, vài ba động tác đã cởi sạch sẽ quần áo, lộ ra cơ thể cường tráng lại rắn chắc của thiếu niên, khuôn ngực rộng lớn, khoẻ mạnh dính đầy mồ hôi, theo động tác của hắn mà một viên một viên từ từ lăn xuống, tràn ngập hormone trẻ trung gợi cảm, câu nhân.
Tống Ngu liếc mắt một cái, không nhịn được, lại liếc mắt thêm một cái, trước kia cậu rất thích thân thể của Yến Tư Kỳ, khi làʍ t̠ìиɦ thích ôm eo nam sinh, sờ đương cong cơ bắp phập phồng đầy mồ hôi của hắn, hiện tại lại không sờ được, cổ tay của cậu có hơi đau, có khả năng bị còng tay cọ xát làm trầy da rồi.
Yến Tư Kỳ không chú ý tới ánh mắt của Tống Ngu, một lòng nghĩ nên trừng phạt Tống Ngu ra sao, muốn đem cậu thao khóc, thao phục, làm cậu hối hận vì đã đề nghị chia tay với hắn!
Hắn bóp đùi Tống Ngu hung hăng đè xuống, cho đến khi chạm đến ngực Tống Ngu, bắp đùi trắng nõn đùi làm hắn bóp ra những dấu đỏ tím rõ ràng.
Nữ huyệt giữa hai chân bị banh đến tối đa, cửa âʍ ɦộ hồng diễm bị dươиɠ ѵậŧ của Yến Tư Kỳ hung ác xỏ xuyên qua, hai mảnh môi âʍ ɦộ nhỏ nhắn, hơi mỏng giống như cánh hoa bị dày vò dập nát, đáng thương hề hề dán lên cân thịt đầy gân xanh, cọ tới cọ lui, mài ra nước.
“A a… Đâm thủng bụng… A… Sướиɠ muốn chết ……”
Tống Ngu bị thao đến đại não trống rỗng, miệng khép không được, nhẹ giọng rêи ɾỉ, chảy xuống nước miếng si da^ʍ (si mê+ dâʍ đãиɠ). Thân thể bị va chạm lên xuống, làm khăn trải giường dưới thân bị cọ một mảnh hỗn độn.
Côn ŧᏂịŧ tiến vào quá sâu, cực đại qυყ đầυ không ngừng đυ.ng phải miệng tử ©υиɠ, tạo ra một trận tê dại đau xót, tác dụng của xuân dược dồn lên đầu làm cậu cho dù có điểm sợ hãi cường độ tính ái cao như vậy, cũng chống cự không được thân thể khát cầu, tao âʍ ɦộ gắt gao cắn chặt côn ŧᏂịŧ không bỏ, mỗi một lần ra vào thịt non đều bị lôi ra, phát ra tiếng nước cô pi cô pi.
Yến Tư Kỳ một bên làm một bên cười lạnh: “Tao thành như vậy, trừ bỏ tớ còn có ai có thể thỏa mãn cậu đây?”
Tống Ngu thở phì phò, sắc mặt đỏ bừng, có nóng, cũng có xấu hổ, cậu không muốn như vậy, đều do Yến Tư Kỳ hạ thuốc cậu. Đương nhiên, còn có một lí do sâu xa cậu không muốn nghĩ đến, đó chính là cậu cũng khát cầu Yến Tư Kỳ, rời khỏi Yến Tư Kỳ hai ngày, cậu không lúc nào không nhớ hắn.
Cậu cảm thấy bản thân thật uất ức, không tiền đồ, chia tay cũng không dứt khoát, vậy càng không thể cho Yến Tư Kỳ biết, mình bởi vì đố kị, bởi vì ghen, bởi vì những chuyện còn chưa phát sinh liền nhát gan chạy trốn.
Cậu cắn môi, không muốn phát ra âm thanh xấu hổ, nhưng mà cắn chặt môi cũng không nín được.
Yến Tư Kỳ xoa mở bờ môi của cậu, lau những giọt máu đi, hiện lên cánh môi no đủ đỏ thắm như máu, hai ngón tay thon dài cắm vào, khuấy loạn đầu lưỡi mềm mại nóng ấm của Tống Ngu, khuấy đến nước chảy tí tách.
Còn bắt chước tư thế giao hợp ra ra vào vào cổ họng, nước mắt Tống Ngu ngăn không được chảy xuống, hai con mắt xinh đẹp đỏ bừng, chứa đầy nước mắt, làm Yến Tư Kỳ nhìn thấy càng sinh ra nɧu͙© ɖu͙© (ham muốn lăng nhục ấy) mãnh liệt.
Yến Tư Kỳ có bệnh, tự hắn biết, mẹ hắn di truyền cho hắn, nhưng hắn so với mẹ tốt hơn, hắn có thể nhẫn, nhưng hiện tại hắn không muốn nhịn.
Hắn giống như biết phép thuật không biết từ lúc nào biến ra một cây kim bạc thon dài, nói là kim cũng không đúng, bởi vì hai đầu đều mượt mà, cũng không có lỗ kim, trong đó có một đầu hình cầu, thân gậy rất nhỏ, ước chừng bằng một phần hai đường kính chiếc đũa, trên bề mặt còn có đường vân.
Yến Tư Kỳ nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang đứng thẳng của Tống Ngu, vuốt lên xuống hai cái, vốn đang sảng khoái-Tống Ngu thiếu chút nữa bắn, mã mắt đỏ bừng khép mở, như là đang hô hấp.
Yến Tư Kỳ mặt mày âm u, còn lộ ra một tia hưng phấn khác thường, lấy đầu kim nhỏ nhắm ngay mã mắt, chậm rãi cắm vào.
Cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ không bình thường, Tống Ngu cúi đầu xem, thiếu chút nữa bị dọa mềm: “Yến Tư Kỳ, cậu làm gì! Lấy ra đi!”
Yến Tư Kỳ lạnh mặt liếc cậu một cái: “Đừng lộn xộn, nếu cắm hỏng tớ không phụ trách đâu.”
“Yến Tư Kỳ, cậu điên rồi! Sẽ hư!”
Yến Tư Kỳ mắt điếc tai ngơ, động tác trên tay rất ổn định, từng chút một chút hướng niệu đạo đẩy vào, đồng thời hạ thân thong thả đâm mạnh, qυყ đầυ chôn ở âʍ ɦộ dùng sức nghiền, cọ xát điểm G của Tống Ngu, rất nhanh lại đưa Tống Ngu lên cao trào, triều thổi đến mất hồn.
Dươиɠ ѵậŧ cũng rất muốn bắn tinh, nhưng đã bị bịt kín mít, trên đầu nấm đỏ bừng có một quả cầu nhỏ tinh xảo làm bằng kim loại phản xạ lại ánh đèn sáng ngời, có một loại vẻ đẹp quỷ dị.
Tống Ngu khó chịu cực kỳ, niệu đạo bổng cắm tới gốc của côn ŧᏂịŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị đổ ở bên trong không ra được, rất trướng rất xót, còn có chút đau, cảm giác dươиɠ ѵậŧ sắp không phải của mình nữa. Nhưng năm ngón tay mảnh khảnh của Yến Tư Kỳ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cậu vuốt hai cái, rất nhanh một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác nảy lên trong đại não.
“Ha a……” Một tiếng rêи ɾỉ kiều mị buột miệng thốt ra, Tống Ngu ngây ngẩn cả người, không thể tin được bản thân có thể dâʍ đãиɠ như thế, như vậy cũng có thể sướиɠ, nguyên nhân nhất định là do xuân dược.
“Nguyên nhân không phải do thuốc.” Yến Tư Kỳ liếc mắt một cái đã nhìn thấu Tống Ngu đang suy nghĩ cái gì, hắn nhếch môi, biểu tình thực ác liệt: “Bởi vì cậu thiếu làm, tớ đã nói muốn làm cậu thành kỹ nữ.”
Tống Ngu đôi mắt trừng đến tròn xoe, tất cả đều là tức giận và thương tâm, lớn tiếng lên án: “Yến Tư Kỳ, cậu vũ nhục tớ! Cậu đây là ngược đãi! Không có ai như vậy!”
“Cậu mới là vũ nhục tớ!” Yến Tư Kỳ một phen nắm cổ Tống Ngu, mu bàn tay hiện lên gân xanh, hận không thể bóp chết Tống Ngu, “Cậu muốn chạy liền chạy, muốn chia tay liền chia tay, cậu nói không thích liền không thích, ném chó còn phải tìm nhà mới tốt cho nó, còn cậu cứ như vậy ném tớ đi! Moá, tớ là một con người!”
Yến Tư Kỳ tóc mái ướt đẫm, hốc mắt đỏ bừng, một giọt nước mắt từ con ngươi hung ác như thế rơi xuống, từ kẽ răng xuất ra mấy chữ: “Tống Ngu, cậu không có trái tim.”
Tống Ngu hoàn toàn ngơ ngẩn, không thể tin tưởng nhìn Yến Tư Kỳ, cậu chưa từng nghe qua Yến Tư Kỳ nói thô tục( Mị cũng vậy:>>>, Mị ngoan lắm trừ khi ai đó chọc Mị điên mới thốt ra được chữ “mé” là coi như thô tục đó), cũng chưa thấy qua hắn khóc, trong lòng giống như bị đánh một phát thật mạnh đau điếng, trái tim bị chia năm xẻ bảy ném vào một lu nước quýt, vừa chua vừa tê.
“Cậu khóc, Yến Tư Kỳ.”
Yến Tư Kỳ hung hăng lau mắt một cái, xoa hốc mắt càng thêm đỏ, hắn cắn chặt hàm răng, nảy sinh ác độc mà nói: “Tống Ngu, cậu đừng nghĩ chạy, hai năm trước ánh mắt đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ liền biết, cậu là của tớ, suốt đời này đều là của tớ.”
Tống Ngu nhìn Yến Tư Kỳ, trong đôi mắt đen có tia sáng kích động, tiếng nói nhẹ mà khàn: “Yến Tư Kỳ, tớ cũng sẽ nói cho cậu biết vì sao tớ nhất định phải chia tay.”
Ánh mắt Yến Tư Kỳ biến đổi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Ngu: “Cậu nói.”
“Tớ đã chết một lần rồi Yến Tư Kỳ.” Hai tròng mắt Tống Ngu nhìn xa xăm, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, “Nhưng tớ rất may mắn, đi vào thế giới này được sống thêm ba năm, còn có thể gặp được cậu. Nhưng cho đến mấy ngày hôm trước tớ phát hiện, tất cả những thứ này đều là tớ trộm được, thế giới này vốn dĩ không có vị trí của tớ, cậu cũng chưa bao giờ thuộc về tớ.”
Thời điểm nghe thấy Tống Ngu nói cậu đã chết một lần, Yến Tư Kỳ trong lòng lộp bộp một chút, tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, nhưng lời tiếp theo của Tống Ngu lại làm hắn mê mang, hắn ôm lấy Tống Ngu: “Tớ không rõ, Tống Ngu, cậu nói rõ ràng đi.”
Nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập của nam sinh dán lên người cậu, Tống Ngu cảm nhận được ấm áp và an tâm đã từ lâu không thấy, rõ ràng mới chỉ qua hai ngày, vì sao lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm?
Sự ủy khuất, mê mang, không cam lòng cùng bất lực dưới đáy lòng, tất cả đều phun trào lên, cậu nỗ lực không cong môi, lại khống chế không được hạ độ cong xuống, cuối cùng không nín được mà hỏng mất khóc lớn: “Yến Tư Kỳ, cậu không giống tớ, cậu là vai chính, có địa vị phù hợp, có vợ, cậu sẽ yêu người khác, tớ có thể làm sao bây giờ? Tớ còn phải dẫn cậu về đúng đường, tớ quá uất ức, tớ không dám tranh thủ, không dám đoạt, chỉ có thể giống như người nhát gan mà chạy trốn.”
Tống Ngu khóc đến thở hổn hển, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy: “Kỳ thật tớ ghen ghét muốn chết, tớ không muốn cậu ở bên người khác, nhưng tớ phải làm sao bây giờ, tớ ngay cả người qua đường cũng không phải, tớ không có tư cách đoạt, tớ lại sợ lì lợm la liếʍ làm cậu ghét bỏ, tớ muốn chúng ta hảo tụ hảo tán……”
Thời điểm Tống Ngu xuyên qua, so với nguyên chủ lớn hơn hai tuổi, mười bảy tuổi, chính là độ tuổi đang còn đi học chưa bước ra xã hội, khi mới vừa xuyên qua thực sự rất sợ hãi, không biết làm sao bây giờ, là do mẹ Tống đối tốt với cậu, tình yêu thương, quan tâm, cẩn thận tỉ mỉ làm cho cậu có chút tin tưởng.
Nhưng mà cậu vẫn cảm thấy, đây không phải thế giới ban đầu của cậu, linh hồn của cậu không thuộc về nơi này, cậu và thế giới này tách rời, không hợp nhau.
Đây cũng là cách cậu thích ứng trong mọi tình cảnh, là nguyên nhân trực tiếp tạo thành tính cách sao cũng được, bởi vì ngoại trừ mẹ Tống, không có ai có thể thật sự đến gần nội tâm cậu cả, cho nên cái gì cũng không để bụng, việc gì cũng không bắt buộc.
Cho đến khi cậu gặp gỡ Yến Tư Kỳ, cậu thích người nam sinh diện mạo anh tuấn, tính cách săn sóc ôn nhu này, đây là người thứ hai chạm đến nội tâm của cậu.
Nhưng khi cậu phát hiện thế giới này là một quyển sách, Yến Tư Kỳ căn bản không thuộc về cậu, cái loại cảm thụ cậu và thế giới này không hợp nhau lại xuất hiện trong lòng Tống Ngu, cậu cảm thấy chân tay luống cuống, lại cảm thấy tất cả đều do định mệnh sắp đặt.
Cậu muốn giãy giụa như thế nào, phản kháng như thế nào, mới có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của vận mệnh?
Không có hy vọng.
Cho nên cậu chạy.
Tống Ngu khóc đến đôi mắt trông như hai hạch đào, những lời nên nói hay không đều nói hết, nói năng lộn xộn, mỗi chữ đều là nước mắt ngưng tụ thành, cuối cùng khóc lóc lặp lại: “Tớ quá uất ức… Tớ không có tiền đồ… Tớ có thể làm sao bây giờ… Yến Tư Kỳ… Tớ phải làm sao bây giờ ……”
Yến Tư Kỳ ngơ ngẩn mà nhìn Tống Ngu, vì sao mỗi chữ Tống Ngu nói ra hắn đều hiểu được, nhưng khi ghép lại với nhau lại nghe không hiểu?
Cái gì vai chính, địa vị, người qua đường …… Hắn vì cái gì sẽ yêu người khác? Hắn sao lại cùng người khác ở bên nhau?
Nhìn Tống Ngu khóc sưng đôi mắt, Yến Tư Kỳ lại cảm thấy trái tim đau nhói, lần đầu tiên hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, nỗ lực bình tĩnh lại, lau nước mắt cho Tống Ngu, nhẹ giọng hỏi: “Đừng khóc, Tống Ngu, tớ sao lại yêu người khác được?”
“Bởi vì cậu là vai chính công, cậu sẽ yêu vai chính thụ……” Tống Ngu hít hít cái mũi, khi nói ra những lời này trong lòng giống bị chém một đao, đau.
Yến Tư Kỳ cái hiểu cái không, công thụ hắn minh bạch, vẫn là do một lần làm bài tập (dịch bằng qt ra làm tác nghiệp đỡ đẻ, chẳng hiểu nổi :)))), ở trong truyện tranh của nữ sinh trong lớp nhìn thấy, hắn tò mò hỏi một tiếng, bạn nữ cười hì hì nói cho hắn, giống như hắn cùng Tống Ngu là một đôi, hắn là công, Tống Ngu chính là thụ.
Yến Tư Kỳ mới hiểu được, chính là 1 và 0. Vậy thêm vai chính có nghĩa là……
Trong đầu trồi lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng.
“Tống Ngu, cậu là nói, tớ là vai chính trong truyện tranh sao?”
“Không phải……”
Yến Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Tống Ngu lại sụt sịt cái mũi: “Là tiểu thuyết.”
Càng kỳ quái hơn…… Đầu của Yến Tư Kỳ căng ra, nhưng Tống Ngu khóc thương tâm như vậy, vậy rõ ràng, không chấp nhận được, hắn không tin.
Hắn chỉ có thể thử hỏi: “Vậy vai chính thụ là ai?”
Tống Ngu dùng đôi mắt to như hạch đào nhìn Yến Tư Kỳ một cái, rầu rĩ nói: “La Gia Duệ.”
Wtf!
“Tớ sao có thể thích La Gia Duệ được, tuyệt đối không có khả năng!”
“Sao lại không có khả năng, cậu còn cho cậu ấy quần áo! Tớ thấy!”
Yến Tư Kỳ xoa xoa thái dương phồng lên, cảm thấy chính mình lý giải không được mạch não của Tống Ngu: “Cậu vì tớ đưa áo khoác cho La Gia Duệ, liền cảm thấy tớ thích hắn? Cùng tớ nháo chia tay!”
Tống Ngu mếu máo, tưởng tượng đến một màn ngày đó nhìn thấy trong lòng liền khó chịu: “Đó là cốt truyện không thể đối kháng, cậu nhất định sẽ yêu La Gia Duệ.”
Yến Tư Kỳ suýt nữa bị chọc giận đến bật cười: “Cậu vì cái gì sẽ cảm thấy đây là một quyển tiểu thuyết, tớ một người sống chà bá đứng trước mặt cậu, cậu cảm thấy tớ là một nhân vật do văn tự cấu thành sao?! Tống Ngu, cậu ngốc thế.”
“Vậy cậu nói đi, cậu vì cái gì sẽ cho La Gia Duệ áo khoác!”
“Đó là bởi vì hắn là……” Yến Tư Kỳ chuyển sang chuyện khác: “Tống Ngu, có phải nếu tớ nói cho cậu biết nguyên nhân, cậu sẽ không cùng tớ chia tay?”
Sao nghe những lời này như có ẩn tình và hiểu lầm trong đó?
Tống Ngu nuốt nước miếng, xoay đầu, dùng bả vai cọ cọ nước mắt trên gương mặt, rũ con ngươi suy nghĩ nửa ngày: “Cậu nói đi, tớ, tớ nghe một chút.”
“Tớ không nói.” Yến Tư Kỳ khóe môi lại gợi lên nụ cười ác liệt: “ Như một hình phạt do cậu không tín nhiệm tớ, trước tiên ta muốn giáo huấn cậu một trận, xem biểu hiện của cậu, lại quyết định có nói cho cậu hay không.”
Tống Ngu run lên một chút, có loại dự cảm bất hảo. Tuy nhiên thông qua biểu tình và lời nói của Yến Tư Kỳ, cậu cũng ý thức được giữa Yến Tư Kỳ và La Gia Duệ tựa hồ không phải bộ dáng như trong tưởng tượng của cậu, tảng đá lớn trong lòng chậm rãi rơi xuống.
Có điểm chột dạ cùng áy náy, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên.
“Cười?” Yến Tư Kỳ liếʍ hàm răng nhọn: “Tớ sẽ làm cậu khóc cũng khóc không ra.”
Hai người trải qua trận khóc nháo vừa rồi, dươиɠ ѵậŧ đều đã mềm nhũn xuống, Tống Ngu nhìn cây kim cắm ở dươиɠ ѵậŧ của mình, nghiêng nghiêng đầu, trong cơ thể giống như cũng không ngọn sóng tình vô pháp nhẫn nại và khô nóng.
Sao lại thế này? Tác dụng của thuốc hết rồi à?
Yến Tư Kỳ hừ cười một tiếng, đầu ngón tay thon dài từ xương quai xanh Tống Ngu di chuyển đến bên hông, nghiền ngẫm nói: “Tống Ngu, cậu không nghĩ tới, thật ra tớ chưa hề hạ dược cậu.”
Cơ thể Tống Ngu run rẩy, nơi bị Yến Tư Kỳ đυ.ng tới giống như bị lửa thiêu đốt, nháy mắt trở thành ngọn lan lan rộng kháp thảo nguyên, điều động tất cả ham muốn tìиɧ ɖu͙© trong thân thể của cậu, hoa huyệt vốn dĩ ướt đẫm nữ huyệt lại bắt đầu chảy nước, côn ŧᏂịŧ cũng chậm rãi ngẩng lên, vừa chua xót vừa tê dại.
“Thấy đi.” Yến Tư Kỳ xoa nhéo một viên đầṳ ѵú của Tống Ngu, dươиɠ ѵậŧ cương cướng một lần nữa ở tao âʍ ɦộ nặng nề thọc vào rút ra: “Cậu - người này, từ tâm đến thân, từ trong ra ngoài, là họ Yến.”
“Cậu phải là của tớ.”
----------------------
Chương dài nhất từng làm :))))