Vừa tiến vào phòng tắm nhỏ hẹp, ký ức đêm đó liền ùn ùn tràn vào trong đầu hai người.
Doãn Dung dùng sức thử đẩy Tiêu Khải chắn trước cửa kính lần cuối: "Anh thả tôi ra!”
Tiêu Khải không để ý tới lời nói của Doãn Dung, chặn cô dưới vòi hoa sen, tiếng nước chảy xuống ào ào.
Hơi nước ấm áp từ từ bao phủ lớp kính, làm người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Giọt nước trượt xuống, khoảng trống ở giữa có thể nhìn thấy hai người còn chưa kịp cởϊ qυầи áo đã ôm chặt lấy nhau.
Dưới tiếng nước, một tay Tiêu Khải nắm lấy eo Doãn Dung, dùng sức ấn lên tường, hung hăng hôn cô. Lưỡi của anh cạy răng cô ra, không hề kiêng nể mà xâm nhập vào, quấn lấy đầu lưỡi cô, phác họa từng góc trong khoang miệng cô.
Tựa như một con thú hoang động tình đang đánh dấu mùi hương của mình, nụ hôn của Tiêu Khải mạnh bạo, mang theo sự ghen tuông mà bản thân anh cũng không thể nói rõ.
"Ưm ưm" Doãn Dung bị hôn đến không thở nổi, nước vòi sen chậm rãi rót vào trong miệng khiến cô bị sặc, lúc này Tiêu Khải mới buông cô ra.
Doãn Dung nhìn Tiêu Khải ướt sũng ở trước mặt, biết dáng vẻ bây giờ của mình chắc là cũng không khác gì mấy.
"Anh bị điên à! Tôi chỉ có bộ quần áo này, bây giờ ướt rồi, mai tôi biết mặc cái gì đây!”
Tiêu Khải tắt vòi sen, đưa tay lau nước trên mặt Doãn Dung, cười nói: "Ngày mai mua cho em một bộ đồ mới.”
Giọt nước theo cổ Doãn Dung trượt vào trong hoodie ướt đẫm, ánh mắt của Tiêu Khải tựa như theo giọt nước kia rơi vào trong áo, vừa nghĩ đến cơ thể quyến rũ ẩn giấu dưới áo hoodie lỏng lẻo này, liền không để ý đến bất cứ điều gì nữa.
"Ngoan, cởϊ qυầи áo ra." Tiêu Khải lấy tay vuốt ve mái tóc ướt sũng của cô.
"Không được" Hai tay Doãn Dung chắn trước ngực, lắc đầu từ chối. Ngày mai chung cư mở phong tỏa rồi, mối quan hệ bệnh hoạn giữa cô và Tiêu Khải sẽ chấm dứt, cô không muốn sai lầm một lần nữa.
"Đừng xấu hổ, ngoan, cho anh nhìn ngực em, được không?" Tiêu Khải nói với giọng điệu dịu dàng, lại tràn ngập sự lừa gạt. Anh vươn tay ra cởϊ áσ hoodie bởi vì ướt đẫm mà trở nên nặng trịch, áo ngực màu trắng hình bán nguyệt như không bọc được bầu vυ' đầy đặn trắng nõn kia.
Tiêu Khải chưa bao giờ khát vọng như vậy.
Bàn tay to xoa nắn bầu vυ' đầy đặn, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, anh cúi người kề sát liền có thể nhìn thấy trên hai bầu vυ' trắng nõn đầy đặn đang rơi từng giọt nước, anh vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ trên bầu vυ' rung động kia.
"Ưm" Cả người Doãn Dung run lên, đυ.ng vào bức tường phía sau.
Hai tay của Tiêu Khải nâng bầu ngực trắng nõn lên, há miệng, liếʍ sạch vệt nước. Động tác của anh rất chậm rãi, tựa như cố ý, dùng đầu lưỡi của mình hôn lên đầṳ ѵú của cô gái từng chút một, bàn tay cách một tầng áo ngực mỏng kia nhào nặn thành các loại hình dạng khác nhau.
Doãn Dung cảm giác cả người mềm nhũn vô lực, bàn tay vô ý thức bắt lấy quần áo trên vai Tiêu Khải, phát ra tiếng rên như tiếng mèo kêu.
Anh chậm rãi cởϊ áσ ngực của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ núʍ ѵú mềm nhũn.
"A, đừng chạm vào đó."
Hai tay Tiêu Khải chậm rãi xoa đầṳ ѵú màu hồng nhạt, nhìn vẻ mặt của Doãn Dung với ánh mắt cưng chiều, cười hỏi: "Dung Dung không thích bị sờ núʍ ѵú sao? Vậy anh liếʍ giúp em cũng được."
Người đàn ông ngậm đầṳ ѵú mềm mại kia, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ, giống như có thể hút ra sữa, vừa hút vừa phát ra tiếng.
Bầu vυ' càng sờ càng thấy xinh đẹp. Cuối cùng Tiêu Khải cũng nếm được hương vị nhớ mong, lại không nhịn được ngậm thêm nữa. Đầṳ ѵú vốn nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu đã bị Tiêu Khải ngậm đến đỏ bừng, ngay cả vυ' bên kia cũng bị anh hút đến phát ra màu hồng nhạt.
Dưới ánh đèn sợi đốt, vẻ mặt cô gái không thể tránh được. Một cánh tay Doãn Dung vòng quanh cổ Tiêu Khải, cúi đầu cắn ngón tay mình cố nén không rêи ɾỉ ra tiếng. Hai gò má động tình say mê mang theo hơi nước còn chưa bốc hơi, giống như tường vi hoang dã nở rộ sau cơn mưa xuân.
"Đừng" Cả người Doãn Dung càng lúc càng mềm nhũn, càng lúc càng nóng, cô cảm giác mình sắp đứng không vững nữa.
"Đừng cái gì, ngoan, em là của anh." Tiêu Khải không hề khách khí, dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng liếʍ hai đầṳ ѵú Doãn Dung, sau đó mới thoả mãn đứng thẳng người.
Tiêu Khải cởϊ qυầи áo của mình ra, cả người chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ màu đen. Vị trí giữa chân đã phồng lên, cơ thể cường tráng giống như một vách tường kiên cố chắn trước mặt Doãn Dung.
Doãn Dung giống như một con thú nhỏ rơi vào bẫy, bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp khép kín không có chỗ trốn.
Người đàn ông trước mặt chính là thợ săn đặt bẫy, quyết định sống chết của cô ——