Ký Sự Vượt Khó Ở Vùng Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 10

Ngày Tiêu Minh Dạ trở về, đã là một tuần sau.

Chung Ý Thu dự giờ mỗi lớp hai đợt, tuy cậu chưa từng học qua sư phạm, nhưng đã đi học nhiều năm, nghe qua vô số giáo viên giảng dạy, theo cậu thì người dạy giỏi nhất ở trường tiểu học Đức Doanh là Vương Văn Tuấn.

Chung Ý Thu muốn nhờ y chỉ dẫn cho mình, tuy ăn ở cùng một chỗ, nhưng đa số thời gian Vương Văn Tuấn đều ở trong phòng của mình, cũng không nấu cơm, khi ăn cơm thì chỉ nói vớ vẩn vài câu rồi thôi.

Mới vừa dọn cơm chiều ra thì Tiêu Minh Dạ vào cửa, đi theo sau là Lục Tử.

“Hô, đúng lúc ghê,” Lục Tử cười nói, nói xong lại khoa trương kêu, “Thu Nhi!”

Chung Ý Thu không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Dạ.

Mắt hắn mang theo vẻ mỏi mệt, áo đen ngắn tay dúm dó ôm sát người, trên mặt toát ra lớp mồ hôi dày càng khắc họa thêm vẻ đàn ông mạnh mẽ.

Tiêu Minh Dạ múc nước rửa mặt, rồi xách cái ghế ngồi xuống giữa Lục Tử và Chung Ý Thu, nghiêng đầu hỏi, “Dạy thế nào?”

“Khá tốt,” Chung Ý Thu đáp, nghĩ nghĩ rồi dừng đũa, nhìn Vương Văn Tuấn nghiêm túc nói, “Thầy Vương giảng bài hay lắm, tôi học hỏi được rất nhiều.”

Vương Văn Tuấn không ngờ cậu sẽ khen mình, nên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chung Ý Thu.

“Chứ sao nữa! Người ta trước kia là giáo viên dạy học ở huyện đó, nếu không phải lúc ấy không sắp xếp tốt, thì sao lại chuyển về trường bọn mình chớ,” Lục Tử đoạt lời, nói xong còn làm mặt quỷ với Vương Văn Tuấn.

Vương Văn Tuấn trợn mắt mắng hắn: “Đồ nhiều chuyện!”

Chung Ý Thu rất kinh ngạc, trách không được Vương Văn Tuấn dạy học hay quá, thì ra là giáo viên từ huyện tới, mà sao lại lưu lạc tới đây dạy học vậy nhỉ?

Chú Nghĩa ngắt lời, cười nói với Tiêu Minh Dạ: “Ý Thu chờ cháu trở về để mời nước ngọt có ga đấy!”

Tiêu Minh Dạ cả ngày chưa ăn cơm, nên ra sức lùa cơm vào miệng, chưa kịp nói gì thì Lục Tử đã giành trước, “Sao chỉ mời anh ấy mà không mời tôi hả, Thu Nhi!”

Chung Ý Thu đỏ mặt, đứng lên câu nệ nói, “Mấy ngày nay cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho tôi, nên bữa nay tôi mời mọi người nước ngọt có ga nhé.”

Nói xong liền xoay người đi Cung Tiêu Xã, Lục Tử đứng lên đuổi theo, “Để tôi đi với cậu.”

“Tôi không uống nước ngọt có ga đâu, tôi muốn uống bia,” Vương Văn Tuấn không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói.

Chung Ý Thu gật đầu, Lục Tử quàng tay đẩy cậu ra ngoài, còn không quên quay đầu lại réo, “Mơ à!”

Nhưng mà tới Cung Tiêu Xã rồi, còn chưa vào cửa thì đã to mồm giành nói: “Chú Tài ơi, cho bọn cháu bốn chai nước ngọt có ga, một chai bia, lạnh nha chú.”

“Bốn nước ngọt có ga, bốn chai bia ạ,” Chung Ý Thu sửa đúng.

Lục Tử giơ ngón cái.

Ông Tài nghe Chung Ý Thu nói tiếng phổ thông, thì tò mò kéo cửa tủ đông hỏi: “Giáo viên mới tới đó phỏng, sinh viên?”

Chung Ý Thu gật đầu, học theo Lục Tử chào hỏi.

Lục Tử dựa vào quầy kính, dẩu mông giới thiệu cứ như đây là người nhà của mình: “Có phải trắng lắm không chú?!”

Chung Ý Thu nỗ lực khống chế cái chân đang muốn giơ ra đá hắn của mình.

Bốn chai nước ngọt có ga và bốn chai bia chỉnh tề đặt ở trên quầy, mới vừa lấy ra từ tủ đông nên hơi lạnh lan tỏa khắp nơi.

Chung Ý Thu có chút chờ mong, nhiều chai như vậy thì chắc Tiêu Minh Dạ sẽ dạy mình tuyệt kĩ mở nắp chai ha.

Cậu sợ cầm không hết nên đã xin ông Tài cho một cái bao nylon.

Mới vừa xoay người thì nghe thấy phía sau “Phanh — phanh — phanh” vài tiếng, quay đầu nhìn lại, Lục Tử đã mở nắp hết rồi!

Còn ra vẻ ghét bỏ nói: “Con gái nhà người ta mới cần bao ny lon, có mấy chai cầm về là được rồi!”

Trên đường trở về, Lục Tử kẹp bốn chai nước ngọt có ga bên tay trái, còn cánh tay bên phải thì kẹp bốn chai bia, lạnh đến cứng đờ, đi theo Chung Ý Thu lải nhải, “Thu Nhi! Tôi không cố ý thiệt mà……”

Trở lại trên bàn cơm đưa cho mọi người, Tiêu Minh Dạ thấy nắp bình đã mở hết, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của Chung Ý Thu thì hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chung Ý Thu uống một hơi hết chai nước ngọt thì mới ép lửa giận trong lòng xuống được.

Tiêu Minh Dạ thấy cậu dễ chọc giận quá, nên dí sát người vào nhỏ giọng an ủi, “Ngày mai tôi mời, chắc chắn sẽ dạy cho.”

Kết quả, ngày hôm sau vẫn không có cơ hội được học.

Buổi sáng vừa đến văn phòng, hiệu trưởng Trịnh đã mở họp.

Ông hớp mấy ngụm trà nóng, chẹp chẹp miệng, lại đỡ đỡ mắt kính, hoàn thành một loạt động tác tiêu chuẩn rồi mới nghiêm túc nói: “Tình huống thế nào thì mọi người biết rồi ha, mỗi năm đều có một lần, các chủ nhiệm lớp báo cáo tình hình báo danh đi.”

Chung Ý Thu dừng bút, không hiểu, tình hình báo danh gì vậy?

Nghe xong hai giáo viên báo cáo thì mới hiểu, họ đang nói tình hình bỏ học của các lớp.

Đại đội Đức Doanh có chín thôn, cũng chỉ có một trường tiểu học, ai cũng biết ai, con nhà ai bao lớn, đứa nào nên đi học, đứa nào học lớp mấy, tùy tiện hỏi một chút là rõ ngay.

Chủ nhiệm lớp báo cáo xong, lớp 2 là ít nhất, từ lớp một lên chỉ có hai học sinh không tới, lớp 6 là nhiều nhất, có đến tám em, mấy khối lớp khác thì có khoảng ba đến năm người không tới.

Hiệu trưởng Trịnh lật lật danh sách điểm danh, cười nói, “Cũng đỡ, khá hơn năm ngoái rồi!”

Im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Mà dù có thế nào thì cũng phải tới hỏi một chuyến, bên trên không yêu cầu, thì chuyện này cũng do chúng ta gánh, làm giáo dục mà.”

Một giáo viên nữ đứng tuổi nói tiếp: “Năm nào mà chẳng chạy, có khi còn bị ăn mắng nữa, đến bây giờ còn chưa tới báo danh, chắc chắn là không muốn đi học rồi, thôn bọn tôi có một đứa vừa tốt nghiệp lớp 6 là đã ra ngoài làm công rồi.”

Chung Ý Thu nhận ra đây là giáo viên đã nói đùa với hiệu trưởng Trịnh hồi họp đầu năm, chủ nhiệm lớp 3, dạy Ngữ Văn, cô Trương Hồng Liên.

“Cần thì vẫn phải đi, cô với Lưu Thanh Hồng đi một chuyến đi, hai người đi dễ nói chuyện hơn,” hiệu trưởng Trịnh phẩm trà nói.

Chú ý tới Chung Ý Thu, lại dặn dò Lý Hoành Phi, “Thầy Chung mới tới nên không biết, thầy nhớ hướng dẫn nhé.”

Khi bị Lý Hoành Phi kêu ra ngoài, thì Chung Ý Thu vẫn còn lọt ở trong sương mù, hiệu trưởng Trịnh nói mở họp, làm đủ mọi tư thế như là chuyện rất quan trọng, vậy mà nội dung lại mơ hồ quá làm cậu không hiểu nổi.

Lý Hoành Phi dẫn cậu tới sân bóng rổ, sân rất lớn nhưng đơn sơ lắm, chỉ có sân bóng rổ là có nền xi-măng, mấy chỗ khác đều là thảm cỏ, trong góc là hố cát nhảy xa, vây quanh đường chạy vẫn là đường bùn đất, Chung Ý Thu tưởng tượng đến dáng vẻ Tiêu Minh Dạ dẫn theo đám học sinh chạy bộ tung bay trong gió.

“Lớp chúng ta có hai đứa không tới, một đứa ở thôn tôi, một đứa ở Viên gia trang, hôm nay chúng ta tìm thời gian đi một chuyến,” Lý Hoành Phi mở ra quyển sổ nhỏ giới thiệu.

Chung Ý Thu vội hỏi: “Là đi thăm hỏi gia đình à?”

“Xem như là thăm hỏi gia đình, đi tới xem trước, cho tới hôm nay cũng không tới, chắc là không tính đi học rồi,” Lý Hoành Phi trả lời.

“Không đi học? Lớp 2 mới tám tuổi, không đi học thì làm gì?” Chung Ý Thu nghiêng đầu như là đang hỏi lại như là lầm bầm lầu bầu.

“Ôi, trẻ con ở nông thôn mới tám tuổi là xuống ruộng làm việc được rồi,” Lý Hoành Phi thở dài lại nói tiếp, “Viên Binh tương đối đặc thù, ba nó hai năm trước lên núi bị đá nổ chết rồi, còn mẹ nó thì bỏ chạy, bây giờ trong nhà chỉ có nó và ông nội thôi.”

Chung Ý Thu đột nhiên nhớ tới câu chuyện của Tiêu Minh Dạ mà Lục Tử đã kể, cũng là cha qua đời, mẹ tái giá, sống với ông nội, không khỏi thốt lên hỏi, “Với trường hợp này nhà trường có hỗ trợ gì không?”

Lý Hoành Phi nhìn cậu chăm chú rồi lại nhanh chóng cúi đầu nói: “Trợ giúp ư? Có rất nhiều người cần trường giúp đỡ.”

Chung Ý Thu không nghe ra cảm xúc gì trong câu nói đó, tự trách vừa rồi mình đã thốt lên một câu quá ngây thơ, muốn xin lỗi mà lại xấu hổ, hai tay đan xen vào nhau nói sang chuyện khác, “Học sinh kia thì sao?”

Lý Hoành Phi đứng lên khép lại quyển sổ con như là chuẩn bị đi, “Học trò kia là Lý Vân Hoàn ở cùng thôn với tôi, trong nhà có điều kiện để đi học, nhưng đó không phải là cha mẹ ruột của nó, lại là con gái nữa……”

Hắn không nói tiếp, nhưng Chung Ý Thu có thể đoán được, một đứa con gái với thân thế như vậy thì đã đoán được vận mệnh của nó sẽ ra sao, chỉ là nó còn quá nhỏ, mới có 8 tuổi mà thôi, cậu thầm thở dài trong lòng mà không nói ra.

Chung Ý Thu đi theo đứng lên vỗ vỗ bụi bám trên người hỏi hắn, “Giờ đi luôn à?”

“Giờ chắc không được, người nhà xuống ruộng làm việc hết rồi, không có ai ở nhà đâu,” hai người cùng đi về sân trường, Lý Hoành Phi nghĩ nghĩ rồi quyết định, “Lúc nghỉ trưa mình tới nhà Viên Binh đi, buổi chiều trễ một chút thì chúng ta sang nhà Lý Vân Hoàn.”

Chung Ý Thu không có ý kiến, đều nghe hắn sắp xếp.

Tiết cuối cùng của buổi sáng, hai người bọn họ hẹn nhau cùng đi tới Viên gia trang, hai người đều không có xe đạp, chỉ có thể đi bộ, cũng may là Viên gia trang rất gần trường học.

Đây là lần đầu tiên Chung Ý Thu tới Viên gia trang, từ trường học quẹo sang phải rồi đi theo con đường đất dưới chân núi là tới rồi, tuy là đường đất, nhưng con đường được người và xe dẫm đạp, sớm đã biến mặt đường bóng loáng, cứng rắn, hắt sáng dưới ánh nắng chói chang giữa trưa.

Trước cửa thôn là một con sông nhỏ, dòng nước không lớn lại rất nông, bên trên là một cây cầu gỗ dài 20 mét. Qua một cái là một cái sân rất rộng rãi, Chung Ý Thu tuy rằng chưa thấy qua, nhưng đoán đó là sân đập lúa, vì chung quanh rơi rụng mấy thanh trục lăn.

Nhà ở đây đa số là lợp ngói đỏ, chỉ có mấy nhà mới xây được dựng bằng gạch đỏ kiên cố, còn có vài căn nhà hai tầng, cảnh sắc đặc biệt chói mắt.

Vào thôn, hẻm nhỏ uốn lượn ngoằn ngoèo, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mới nhớ tới, hoàn toàn không hỏi trước nhà Viên Binh ở đâu?

Chung Ý Thu bị phơi nắng không còn tính tình để phát bực, không thể tin được xác nhận với Lý Hoành Phi lại lần nữa, “Anh không biết nhà trò ấy ở đâu à?”

Lý Hoành Phi lau mồ hôi trên mặt, khoe ra hai má lúm đồng tiền áy náy lắc đầu, “Tôi quên mất, tôi cứ nghĩ mình đã từng dạy trò ấy rồi!”

Hắn thấp hơn Chung Ý Thu một cái đầu, cúi đầu nhận sai càng có vẻ như là bị khi dễ, mặt của Chung Ý Thu bị phơi nắng đến đỏ bừng, đôi mắt cũng không mở ra được, cố nén cảm xúc bùng nổ vỗ vỗ bả vai của hắn nói, “Không sao, tìm người hỏi thăm là được.”

Nhưng lúc này mới hơn 11 giờ, ngày mùa chưa đến giờ ăn cơm sẽ không ngừng việc, trong thôn không có ai, hai người xoay quanh hai con đường mà chỉ gặp một bà lão nghễnh ngãng, Lý Hoành Phi khàn giọng hét to mà không nhận lại được gì.

Hai người ngồi xổm dưới một cây hòe lớn để trốn nắng, chờ xem có người nào đi ngang qua không.

“Ê, thầy Tiêu ở đó kìa!” Lý Hoành Phi đứng lên kêu.

Chung Ý Thu nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, có hai người đang đi từ từ tới chỗ họ đang ngồi, người đi ở phía trước cõng cái sọt lớn là Tiêu Minh Dạ, hắn mặc cái áo sơmi kiểu cao bồi, mở hết nút áo, bên trong là một cái áo ba lỗ màu trắng, sọt bắp đầy ụ mà không khom lưng, vẫn cứ ngẩng đầu, cơ bắp trước ngực no đủ.

Phía sau là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc một cái áo sơ mi màu trắng, quần đen và giày vải đen, đội mũ rơm, có thể nhìn ra dáng người yểu điệu, dung mạo thanh tú.

Hai người đi cùng với nhau, cảnh tượng trai tài gái sắc đầy đẹp đẽ.

Lý Hoành Phi nháy mắt với Chung Ý Thu.

Chung Ý Thu không rảnh lo hắn có ý gì, cậu đang bực bội lắm đó!

—— tại sao ông tướng này không đi làm hử!