Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Chương 20: Đạo Đồng Dược Phòng(2)

"Được rồi, đưa ngươi đến đây thôi, mong ngươi sớm tiến vào Luyện Khí." Vệ Thành không mặn không nhạt nói.

Trước đó hắn thu tiền của Lý Lâm bán đi Lục Khiêm, trong lòng cũng chẳng áy náy lắm.

Thông U quan lấy thực lực làm chuẩn, dù có trực tiếp đánh chết Lục Khiêm thì tùy tiện mượn cớ cũng có thể lấp liếʍ qua được.

Trên đỉnh núi có một căn nhà gỗ, chính giữa là một gian phòng được xây bằng đá, ống khói thải ra khói đen.

Lục Khiêm gõ cửa, người mở cửa là một nam tử có sắc mặt trắng bệch, nhìn qua tín vật rồi cười nói: "Ngươi chính là Lục Khiêm sư đệ mới tới à, mời vào trong. Huyền Độ đạo trưởng, người mới đến rồi."

Trong phòng đặt từng dãy kệ hàng, trên đó trưng bày nhiều dược liệu khác nhau.

Có quả đào mọc ra mặt người màu đỏ, củ sắn có hình dạng trẻ con hay cỏ chín lá trông giống ma trơi…

Mười mấy tráng hán che mặt đang làm việc với khí thế ngất trời, hoặc xào hoặc nấu dược liệu trong tay, một Quan Cân đạo sĩ đứng ở giữa nghe thấy vậy thì xoay đầu lại.

Người này khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, làn da khô sần sùi như vỏ cây, bên mắt phải mang theo bịt mắt màu đen, là một người chột mắt.

"Ta là Lý Độ quản sự chế dược, đây là Chu Ngọc Long, Bích Chi Thanh." Lý Độ chỉ vào nam tử sắc mặt trắng bệch cùng một nữ tử thanh lệ, cần cổ trắng như tuyết nói.

Lý Độ lại dẫn Lục Khiêm đi tham quan phòng chế dược một lát.

Tổng cộng có năm cái nồi sao thuốc, ba cái dược đỉnh làm bằng đồng thau được đậy kín và ba cái nồi nước.

Dược phòng này có mười hai gã nô bộc, đạo đồng cộng thêm Lục Khiêm thì có ba người, cùng với một vị đạo trưởng.

"Chi Thanh, lấy nấm đầu khỉ tới đây."

"Vâng!" Bích Thanh bưng một cái hộp nhỏ, trong hộp có mười cây nấm trong suốt màu lục.

Nhìn kỹ thì loại nấm này sinh trưởng trên một bộ não màu đỏ!

Sai nô bộc hái nấm ra bỏ vào nồi nước rửa sạch, Chu Long thôi động chân khí nổi lửa cái nồi sao thuốc, bỏ nấm vào trong để nó tiết ra dược tính.

Lúc này, một làn khói xanh bay ra.

"Né ra mau, khói này là oán niệm của sinh linh biến thành." Lý Độ quát.

Đám người rối rít tránh né.

Sao nấm xong, ép khô hết hơi nước, một cỗ mùi thuốc kì lạ tản ra xung quanh.

Sau đó lại để thuốc này vào trong cái dược đỉnh bằng đồng, Lý Độ thôi động chân khí, phù văn trên dược đỉnh sáng lên.

Chỉ trong chốc lát, từ trên đỉnh phun ra hơi nước, miệng rồng tại thân đỉnh há mồm nhả bột phấn trắng như tuyết.

Đây là quá trình bào chế dược liệu.

Dược liệu cũng không phải chỉ cần hái là dùng được ngay, trước tiên phải bào chế nhằm loại bỏ vật chất có hại cũng như vô dụng, chỉ lưu lại tinh hoa.

Biểu diễn mấy thứ này xong, Lý Độ chỉ vào cái dược đỉnh làm bằng đồng thau nói: "Mấy ngày trước đồng tử nung đỉnh chết rồi, ngươi đến nung đi."

"Ngươi có thể tùy tiện sai bảo nô bộc, nhưng phải tự mình xử lý quy trình làm việc nhất định."

Sau đó hắn ném cho Lục Khiêm mấy quyển sách nhỏ.

"Đây là Hỏa quyết và Liễm Tức thuật, cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau tới đây giao ban."

Lý Độ vỗ vai Lục Khiêm, động viên nói: "Làm cho tốt, Dược phòng là nơi rèn luyện con người. Chỉ cần ngươi học thành thì chân khí tinh thuần sẽ có thể kéo dài, không có kẻ nào cùng cảnh giới có thể địch lại ngươi."

Trong phòng ngủ, Lục Khiêm nhắm mắt ngồi ở đó.

Lúc hắn hô hấp có khói trắng mờ mờ bay ra, giữa làn khói trắng thoang thoảng mùi lưu huỳnh.

Thật lâu sau Lục Khiêm mới thu công, hút khói trắng trở lại trong miệng.

Trên gương hoàng kim trong đầu hắn lại có thêm mấy dòng thông tin.

Thông U Thổ Nạp pháp (tiểu thành: 42/200)

Âm Hồn Chiết Chỉ thuật (tiểu thành: 26/100)

Âm Sát Thanh Lân Hóa Xà pháp (nhập môn: 30/120)

Lục Diễm Độc Hỏa thuật (tiểu thành: 20/50)

Hỏa quyết (tiểu thành: 1/50)

Liễm Tức thuật (tiểu thành: 2/20)

Ba ngày nay hắn không tu hành pháp thuật nào khác, chỉ tập trung vào Hỏa quyết và Liễm Tức thuật.

Hai môn này là pháp thuật bảo mệnh khi ở Dược phòng, không thể qua loa được.

Những pháp thuật đơn giản tương đối nông cạn, chỉ tốn mấy ngày mà đã luyện thành tiểu thành.

Hỏa quyết chính là phương pháp điều khiển hỏa diễm.

Liễm Tức thuật có thể đóng kín lỗ chân lông toàn thân, luyện đến tiểu thành là nín hơi được một canh giờ, rất hữu hiệu trong việc phòng tránh tổn thương do dược vật gây ra cho thân thể.

Lục Khiêm đi vào Dược phòng, Lý Độ ngẩng đầu lên giữa một đám chai chai lọ lọ hỏi: "Luyện pháp quyết thế nào rồi?"

Lục Khiêm lật tay phải tạo ra một ngọn lửa đỏ sẫm trên lòng bàn tay.

Chu Long và Diệp Thanh hơi kinh ngạc.

"Ồ, ngươi có thiên phú không tệ." Lý Độ nhíu mày.

"Đi làm việc đi, Đan phòng cần hoa đào mặt người và cỏ vảy cá, các ngươi bào chế xong thì nghỉ ngơi."

"Vâng!"

"Ngươi theo ta." Diệp Thanh cười nói, có thể thấy dưới tay áo bào rộng lớn là một thân thể linh hoạt nhanh nhẹn.