Đại học X nằm ven biển thành phố Lâm Hải, tuy xa rời phồn hoa, nhưng khuôn viên rất lớn. Khu học tập, thư viện, phòng thí nghiệm mới đều xinh đẹp và hoành tráng, thiết bị tân tiến, phần lớn sinh viên đều thích đến đó. Khu học tập cũ có từ thời mới dựng nước, do người ngoại quốc thiết kế và xây dựng, nên còn mang đậm nét kiến trúc kiểu Châu Âu, nằm giữa vườn cây xanh mát, nói dễ nghe là tao nhã hoài cổ, bình an tĩnh lặng, còn nói khó nghe thì quỷ khí nồng nặc, vắng ngắt như tờ.
Phòng số 7 thiết kế rất khác với các phòng khác, nằm lệch vào một góc, chuyên dùng làm phòng tự học. Giờ này khu cũ rất vắng, tất nhiên, số người lúc đông nhất cũng chỉ đếm trên mười ngón tay.
Cảnh Minh vội vàng bước tới phòng số 7, bất thình lình một bóng đen bay về phía hắn, hắn vô thức bắt được, xoay người ném nó vào rổ, gần khu cũ là sân bóng rổ, có mấy đứa bạn đang chơi.
“Học trưởng, lại đây 3 vs 3 đi.” Một học đệ cao gầy xinh đẹp mời chào.
Cảnh Minh khoát tay cười cười, xoay người bước đi.
Phòng số 7 còn chưa bật đèn, chỉ có ánh mặt trời ấm áp rọi vào qua những tán lá, Cảnh Minh bước nhanh tới chỗ ngồi bên cửa sổ của mình, vừa thò tay vào ngăn bàn đã sờ thấy một chiếc hộp nhỏ.
Mặt trên viết [Gửi tặng tdd]
Cảnh Minh suy nghĩ một lát mới hiểu ý nghĩa của mấy chữ này, mặt đỏ bừng, hắn mở hộp xem thử, rồi không khỏi sửng sốt, bên trong là một mảnh vải mềm, nâng lên mới nhìn rõ, đó là một chiếc tất thể thao màu trắng, hắn cầm trong tay, chiếc tất còn hơi ẩm, mơ hồ vẫn giữ được hình dáng bàn chân và những ngón chân.
Nhạc tin nhắn lại vang lên, ‘Truyện của học trưởng luôn miêu tả giày đá bóng và tất trắng, hay là học trưởng đặc biệt mến tất mến chân?’
‘Ai thích cái thứ đó!’ Cảnh Minh siết chặt chiếc tất trong tay, run run nhắn lại.
.
‘Uổng công tôi thay tất mới, lại chạy mãi trên sân bóng rổ, chỉ để đảm bảo hương vị mới nguyên.’ Đối phương nhắn lại một cái mặt 😔
Cảnh Minh đọc tới đây, nhìn nhìn chiếc tất trong tay, kiểu cổ thuyền, lúc hắn chơi bóng rổ cũng thích mang kiểu này, nhưng tất của chính mình thì chẳng có cảm giác gì.
Ấy vậy mà bây giờ, Cảnh Minh nắm trong tay chiếc tất trắng còn lưu hơi ấm, phảng phất liên tưởng ra hình ảnh một đôi giày bóng rổ thoăn thoắt trên cầu trường, bên trong giày là đôi tất trắng bằng vải bông,
ôm trọn mắt cá chân thanh thoát, cẳng chân săn chắc, đường cong gợi cảm, cao lên đôi chút là thân thể khỏe khoắn trong bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, nhưng tới đây thì hắn không mường tượng tiếp được nữa, bởi vì hắn vừa nhận ra, bản thân mình chẳng biết từ lúc nào đã đặt chiếc tất lên chóp mũi, nhè nhẹ hít ngửi hương vị còn đọng lại.
Hắn hoảng sợ, vội vàng ném tất xuống mặt bàn.
Tin nhắn đến cực kỳ đúng lúc.
‘Học trưởng không ngửi à?’
Cảnh Minh chưa kịp lấy lại tinh thần, một tin nhắn khác lại tới.
‘Nói thật.’
Cảnh Minh ngập ngừng.
Tin nhắn từng bước áp sát, ‘Nhớ lại tiểu thuyết anh viết xem, chủ nhân thích tiểu nô trung thực.’
‘Hay là, anh muốn cố tình nói dối để được tôi trừng phạt?’
Cảnh Minh cực kỳ muốn kìm chế hai bàn tay khỏi nhắn tin trả lời, nhưng hắn lại không cách nào ngăn mình muốn biết, nếu hắn nói thật, thì sẽ nhận được thứ gì.
‘Có ngửi.’
‘Ngửi lâu không?’
‘Chỉ một chút thôi.’
‘Hẳn là anh đặt trên miệng và mũi, hít sâu, giống trong tiểu thuyết anh viết, phải vậy mới ngửi được toàn bộ hương vị, hương vị của tôi, đúng không?’
Bàn tay run rẩy của Cảnh Minh đã vô thức nhặt chiếc tất kia lên từ lúc nào, hắn nhìn mảnh vải màu trắng ấm áp mềm mại, nó giống như độc dược có thể khiến hắn đau đớn muôn đời, nhưng đồng thời lại như trái cấm làm hắn không cách nào kháng cự.
Hắn đưa chiếc tất lên sát mũi, từ khoảnh khắc đó, hắn đã chìm đắm và hoàn toàn mất kiểm soát, phần thân thể nằm dưới lớp quần thể thao và qυầи ɭóŧ cũng vô thức áp sát mép bàn, hắn cảm giác cả người mình run rẩy, một thứ kɧoáı ©ảʍ chưa từng có càn quét qua da thịt hắn.
‘Thích không?’ Nhân vật bí ẩn nọ vẫn chưa chịu buông tha hắn, nhắn thêm một tin để hắn hoàn toàn mê muội.
‘Thích.’ Sau khi đáp lại chữ này, Cảnh Minh như đã mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế dựa, nhưng vẫn sít sao bưng chiếc tất trên chóp mũi, giống một người bệnh thiếu dưỡng khí, tiếng hít thở hổn hển vang trong phòng học tĩnh lặng.
‘Muốn thủ da^ʍ lắm phải không?’
Nhìn sáu chữ kia, Cảnh Minh lại càng thêm mê muội, hắn muốn chứ, đương nhiên là rất muốn, lúc này hắn đã chìm sâu trong những kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có, thân thể hắn đang gào thét đòi phát tiết ra ngoài.
‘Nhưng tôi không cho phép.’
Vài chữ ngắn ngủi, lại như búa tạ nện vào tim Cảnh Minh, làm hắn bừng tỉnh lại, giật mình nhìn năm chữ kia.
Thân là một tác giả chuyên viết H văn, chuyên viết H văn S&M, tại sao đến giờ này hắn mới nhận ra, rốt cuộc đối phương đang làm gì, đang toan tính gì với hắn.
Lúc này, một tin nhắn lại đến, ‘Thích tôi ra lệnh cho anh đến vậy sao?’
Tin nhắn vừa đọc xong, một tin khác lại tới.
‘Tiểu dâʍ đãиɠ.’
Ba chữ nọ chích vào ngực Cảnh Minh như điện giật, hắn đứng bật dậy, xoay người bỏ chạy, tất trắng bị vất lại trên bàn, như sự cám dỗ ẩn núp trong bóng tối.
Sau khi hắn rời khỏi phòng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhặt chiếc tất lên, người nọ nhìn thoáng qua một chút rồi nhếch môi cười nhẹ, sau đó gấp tất lại, bỏ vào hộp, đặt lại trong ngăn bàn.
.
Hơn hai mươi phút sau, Cảnh Minh mồ hôi đầy đầu quay trở về, thấy trên bàn trống trơn, hắn biến sắc, vội vàng chạy đến, lúc đang cúi đầu mò tìm dưới đất, hắn chợt khựng lại, ngập ngừng lấy chiếc hộp trong ngăn bàn ra, chiếc tất trắng ngây thơ nằm trong hộp, mà trên nắp hộp còn có thêm một lời nhắn.
‘Anh trốn không thoát đâu, học trưởng à.’
Cảnh Minh cầm chiếc hộp nọ, chỉ cảm thấy run rẩy toàn thân, vừa sợ hãi, vừa hưng phấn, vừa muốn phản kháng, lại vừa chờ mong, cảm xúc dồn dập đánh vào hắn như sóng biển.