Bệnh Chiếm Hữu

Chương 116: Tôi là bạn trai của cô ấy.

Editor: Mary (definitelynotmy)

Beta-er: Sel

Thời Ôn không trốn tránh, mặc anh lau đi nước mắt của mình, cũng để mặc nước mắt tiếp tục tuôn ra.

Trần Trì lòng đau như cắt, mỗi giọt nước mắt của cô, anh đều nhanh chóng lau khô, nhưng đôi mắt kia của cô phảng phất như có một hồ nước, nước mắt không ngừng chảy ra.

Từng giọt nước mắt giống như axít rót vào ngực anh, anh thấp giọng an ủi, "Xin lỗi, rất xin lỗi...... Ôn Ôn, đừng khóc......"

Thời Ôn khóc đến nghẹn ngào, cô kéo lấy góc áo anh, thanh âm oa oa mềm mại, "Là em có lỗi với anh...... Hiểu lầm anh nhiều năm như vậy."

"...... Em còn muốn cảm ơn anh."

Trần Trì nghe không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ mềm nhẹ giúp cô lau nước mắt, lại nhẹ nhàng vỗ về cô.

Tay mới vừa chạm tới trên lưng cô, cô đột nhiên nhào vào lòng ngực anh. Hương thơm quen thuộc trên người thiếu nữ trên chui vào chóp mũi, thân thể mềm mại dán chặt vào anh, thậm chí đôi tay của cô còn gắt gao vòng lấy eo anh.

Tư thế quá thân cận như vậy, độ ấm cách tầng quần áo truyền tới, tâm anh và đầu ngón tay đều tê dại, "Ôn Ôn......"

Thời Ôn đem đầu chôn ở trước ngực anh, mang theo giọng mũi nói: "Hãy để em ở bên anh đi. Em sẽ bù đắp cho anh, Trần Trì, em vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi anh."

Trần Trì sửng sốt, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

"...... Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Thời Ôn không nói lời nào, một hồi lâu, cầm tay anh xoa xoa khóe mắt, "Em đều biết hết rồi, về chuyện nổ trường của Đường Bác."

"Cảm ơn anh đã cứu em, còn có Thời Noãn và thật nhiều người khác, đặc biệt là, chính anh."

Vì sao chuyện nổ trường ở đời trước xảy ra? Vì sao Trần Trì bị cho là hung thủ?Thời Ôn không biết.

Nhưng cô biết rõ, một đời này thiếu niên kia vẫn luôn bảo hộ cô.

Cô cũng muốn bảo hộ anh.

"Chúng ta ở bên nhau lần nữa đi, không phải bởi vì cảm kích anh mới muốn quay lại với anh, tin em đi Trần Trì, em sẽ cùng anh đi về phía trước."

Trong lòng Trần Trì chua xót, cảm xúc cực kỳ hỗn tạp, nói không nên lời.

Âm thanh mở cửa đột ngột vang lên.

Nhạc Cẩm một tay đẩy tay vali, một tay kéo cửa ra, mặt đầy kinh ngạc.

"Hai người...... Đang làm gì vậy?"

Thời Ôn nghe tiếng nhìn lại.

Nhạc Cẩm nhìn thấy đôi mắt hồng lên vì khóc của cô, tay nhanh chóng buông vali, chạy tới, chỉ mặt Trần Trì, "Anh ta làm cậu khóc?!"

Thời Ôn cầm tay cô ấy đang chỉ vào Trần Trì, sốt ruột giải thích: "Không phải, Tiểu Cẩm."

"Vậy tại sao cậu lại khóc?" Nhạc Cẩm rõ ràng không tin, quát Trần Trì liếc mắt một cái, lôi Thời Ôn đi vào trong phòng.

Bước hai bước đã khựng lại.

Trần Trì kéo một tay khác của Thời Ôn.

Lửa giận xông lên, Nhạc Cẩm tức giận nói: "Bỏ tay anh ra!"

Vừa mới dứt lời, Thời Ôn nắm ngược lại tay của Trần Trì, chậm rãi nói: "Mình quay lại với anh ấy."

Nhạc Cẩm:??

"Cậu nói cái gì???"

Trần Trì nghe vậy ngực nóng lên, trên người mỗi một chỗ đều ấm dào dạt, giống như độ ấm trong lòng bàn tay cô.

Mười ngón tay của Thời Ôn giữ lấy Trần Trì, có chút ngượng ngùng mà giơ lên trước mặt Nhạc Cẩm, "Bọn mình quay lại, hiện tại anh ấy là bạn trai của mình."

Mười ngón đan nhau, gắt gao nắm chặt.

Nhạc Cẩm nhìn đến sửng sốt, lúc trước cô ấy mới đem Trần Trì mắng một trận, lại gọi điện thoại cho Thời Ôn lên án Trần Trì.

"Hai người...... Chuyện khi nào?"

Thời Ôn biết cô ấy suy nghĩ cái gì, nói: "Vừa mới nãy."

Vừa mới nãy?

Mới vừa quay lại liền chủ động kéo tay anh ta?!

Nhạc Cẩm cường ngạnh mà túm chặt Thời Ôn, "Cậu về nhà với mình, mình có chuyện cần hỏi cậu."

Bàn tay mềm ấm rời đi, Trần Trì phản xạ có điều kiện bắt lấy, lại chỉ bắt được một chút không khí. Thời Ôn nhìn anh trấn an mà cong cong môi, anh còn chưa nhìn đủ, đã bị Nhạc Cẩm đóng cửa ngăn cách.

Mí mắt Trần Trì hạ xuống.

Nhạc Cẩm vòng tay ở trước ngực, ngữ khí bất mãn, "Cậu quá đúnh là không có tiền đồ! Cho dù anh ta tìm cậu để quay lại, cậu cảm động thế nào cũng không cần khóc phải khóc chứ? Còn chủ động kéo tay anh ta??"

Thời Ôn sửa sang lại tóc mái rối loạn, nghe một câu như thế động tác dừng lại, nói: "Là mình đề nghị anh ấy quay lại."

"Cái gì??!" Đôi mắt Nhạc Cẩm trừng lớn, không thể tưởng tượng được, "Cậu đề nghị? Sao cậu có thể như vậy? Cậu là con gái mà!"

Thời Ôn cảm thấy không có gì nghiêm trọng, "Trong tình yêu thì mọi thứ đều là bình đẳng, không ai quy định con gái không thể chủ động yêu cầu quay lại."

"Đừng có giảng cho tớ nghe mấy cái đó!" Nhạc Cẩm phất tay, "Tuyệt đối không được, như vậy cậu sẽ là bên yếu thế, hiện tại cậu lập tức cùng anh ta chia tay ——"

"Cậu như thế này, là vô cớ gây rối......" Thời Ôn cũng không biết nên nói cái gì.

Nhạc Cẩm tức giận, "Sao cậu có thể dễ dàng đề nghị quay lại như vậy!"

Thời Ôn giữ chặt tay cô ấy, lắc lắc, phóng ra thanh âm ôn nhu, "Tiểu Cẩm, chuyện cậu lo lắng sẽ không xảy ra, anh ấy sẽ không vì vậy mà không quý trọng tớ, Trần Trì không phải là loại người như vậy."

"Chờ cậu về nước tớ sẽ giải thích với cậu được không?" Thời Ôn đem đồng hồ giơ lên trước mặt cô ấy, "Cậu mau đi, sắp không kịp rồi đấy."

Nhạc Cẩm nhăn chặt lông mày, rối rắm nhìn chằm chằm cô một hồi, thở hắt ra thật mạnh, "Được rồi. Loại chuyện này cậu là người trong cuộc sẽ hiểu rõ hơn tớ. Nhưng nếu anh ta lại bắt nạt cậu thì nhất định phải nói với mình và đám người Thơ Thơ! Bọn mình tuyệt đối không sợ anh ta!"

Thời Ôn bật cười.

Thật vất vả tiễn Nhạc Cẩm đi, Thời Ôn trở về. Mới vừa bước lên lầu ba, cửa nhà Trần Trì đã mở sẵn.

Anh từ trong phòng đi ra, thân hình đĩnh đạc như một quý ông, ánh mắt sâu thẳm giống như hang tối mà nhìn cô, muốn đem cô hút vào.

Thời Ôn đi đến trước mặt anh, bị anh nhìn đến không được tự nhiên, "Anh......"

"Em có phải đồ ngốc hay không?"

Thanh âm khàn khàn của anh vang lên ở hiên nhà trống trải.

Thời Ôn kinh ngạc, "Cái gì?"

Vừa dứt lời, bị anh một phen kéo vào trong lòng ngực.

Anh một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay giữ lấy cái ót của cô, gương mặt nhẹ cọ trên mái tóc đen của cô, thanh âm khô khốc chua xót, "Thật xin lỗi, lại hiểu lầm em muốn rời khỏi anh......"

Thời Ôn lắc đầu, ôm lại anh, "Em biết, đây là bởi vì anh quá để ý em."

Trái tim anh co rút kịch liệt, nhắm mắt lại, nỉ non: "Là anh ngu ngốc, Ôn Ôn...... Sao lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy......"

Cô cong khóe miệng, ôn nhu nói: "Bởi vì thích anh."

Máu trong người Trần Trì thoáng chốc quay cuồng, hô hấp nóng bỏng, anh siết chặt tay, dùng sức ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực.

Thời Ôn bị ôm chặt đến thở không nổi, hân thể đột nhiên nóng lên, độ ấm dọa người, theo động tác siết chặt của anh, cô thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hình dáng cơ bắp.

Thời Ôn mặt đỏ, thân thể không biết là bị anh lây bệnh gì, chậm rãi tăng nhiệt độ.

Bạn học Trần Trì...... Ít nhất có một thân thể trưởng thành.

-

Sáng sớm hôm sau, Thời Ôn bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh lại, vừa mở mắt ra, cô lập tức cười cong mắt, đem đầu dấu trong chăn cười rộ lên "khanh khách".

Thời Ôn đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, cuối cùng chọn một bộ váy ren màu cánh sen.

Chuẩn bị xong xuôi, Thời Ôn theo túi xách, mới vừa đẩy cửa ra, cửa đối diện bỗng mở.

Trần Trì nhìn đến Thời Ôn trang điểm, rõ ràng sửng sốt một chút, cửa phòng hoàn toàn bị đẩy ra, "Anh làm cơm sáng, cùng nhau ăn được không?"

Thời Ôn gật gật đầu, cười nói: "Được."

Trứng chiên omelette, salad rau dưa, sữa bò.

Miệng Thời Ôn cắn một miếng trứng, không chút nào bủn xỉn mà khen: "Ngon lắm."

Trần Trì nhẹ nhàng cong môi dưới, "Ừm" một tiếng. Ánh mắt dừng ở trên quần áo của cô, độ cong ở khoé miệnh dần hạ xuống.

Tay áo lửng, qua đầu gối, không lộ ngực, không lộ vai...... Nhưng nghĩ đến cô như vậy ra cửa sẽ bị đàn ông khác nhìn đến, anh liền cực kỳ khó chịu.

Vải ren loáng thoáng lộ ra màu da trắng nõn, màu cánh sen làm tôn lên nước da trắng ngần của cô, cái cổ nhỏ nhắn, mặt mày ôn hòa, con ngươi ngập nước.

Trần Trì ép mình dời mắt đi.

"Đợi lát nữa anh đưa em đi trường vũ đạo." Lại bổ sung: "Lái xe."

Ngồi xe an toàn hơn một chút.

Thời Ôn cảm thấy anh lái xe đưa mình đi bị thầy cô trường phụ đạo và học sinh nhìn đến không được tốt, hơn nữa cũng không xa.

"Không lái xe được không?"

Mắt cô lóng lánh nhìn anh, thanh âm mềm ấm.

Động tác nhai nuốt của Trần Trì ngừng một chút, trầm mặc một lát, cuối cùng đồng ý.

Quãng đường hơn mười phút, Thời Ôn cũng cảm nhận được ánh mắt của những người đàn ông khác nhìn mình.

Cô cúi đầu đánh giá chiếc váy trên người một chút, nhíu nhíu mi, duỗi tay ôm lấy cánh tay của Trần Trì, dính sát vào anh.

Trần Trì thấy động tác của cô, lửa giận trong lòng rốt cuộc an ổn hạ xuống.

......

Lớp học ở trường phụ đạo kết thúc, Thời Ôn rửa mặt thay quần áo xong, gửi tin nhắn cho Trần Trì.

"Cô Tiểu Ôn."

Một bóng người đi đến trước mặt.

Thời Ôn ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh. Là học sinh trong lớp Bối Thi.

Thời Ôn cong môi, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nam sinh có chút câu nệ, ngượng ngùng, do dự một hồi, mới thấp giọng nói: "Cô Tiểu Ôn, em muốn tham gia một cuộc thi nhảy đôi, cô có thể...... Làm bạn nhảy của em được không?"

Thời Ôn từ trước đến nay không tham dự cuộc thi nhảy đôi nam nữ, cũng không nhận học sinh nam. Uyển chuyển từ chối, "Thật ngại quá, tôi không khiêu vũ đôi. Em có thể đi tìm bạn học nữ trong lớp hoặc là tìm cô Bối Thi."

Nam sinh nhăn mi lại, "Em cảm thấy cuộc thi kia rất hợp với cô, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu."

Thời Ôn không lay chuyển được cậu ta, cười nói: "Không nhảy đôi là nguyên tắc của tôi, không phải nhằm vào bất kể học sinh hay bất kể loại vũ đạo gì."

Cô đứng lên, cầm theo túi xách.

"Cậu có thể hỏi cô Bối Thi về bạn học nữ nào hợp với cuộc thi. Được rồi, trời sắp tối, về nhà trước đi."

Cô nói, định rời đi, bước vài bước lại bị một bàn tay túm lấy.

Thời Ôn ngây như phỗng, đối với nam sinh đột nhiên giữ chặt cô, đối với Trần Trì không biết khi nào xuất hiện ở cửa, hoàn toàn phản ứng không kịp.

"Cô Tiểu Ôn, cô kỳ thị nam sinh sao?" Nam sinh lôi kéo Thời Ôn, biểu tình bất mãn, thanh âm mang theo tức giận, "Không dạy học sinh nam, không nhảy đôi, cô thật sự kỳ thị nam giới sao?!"

"Cô ấy không kỳ thị nam giới, bởi vì tôi là bạn trai của cô ấy." Trần Trì bước nhanh vào phòng học, nắm tay nam sinh, biểu tình nhàn nhạt, sức lực trên tay lại vô cùng lớn, "Nhưng học sinh đối với nữ giáo viên như thế này thật không ra thể thống gì."

Nam sinh đau đến hút một ngụm khí lạnh, ngay sau đó buông tay ra, "Bạn trai?"

Thời Ôn bị Trần Trì che chắn, muốn ló đầu ra nói chuyện, lại bị Trần Trì nhét trở lại.

"Chuyện riêng của giáo viên không phải là việc cậu nên hỏi." Trần Trì mặt mày thanh lãnh, nhàn nhạt bễ nghễ nói, "Không có thân phận."

Nói xong, anh giữ chặt Thời Ôn, hai người rời đi.

Thời Ôn nghĩ đến mấy lời vừa nãy của Trần Trì, nhịn không được được cười cong mắt, lại nghĩ đến nam sinh kia kéo tay mình, tâm lộp bộp một cái.

Cô liếc liếc mắt, lập tức khen lấy lòng: "Bạn học Trần Trì thật khí phách, lúc đầu em còn lo lắng anh so đo với một đứa nhỏ mười bảy tuổi, thậm chí còn sợ anh trực đánh chết cậu ta."

Trần Trì nhìn phía trước, không lộ ra quá nhiều cảm xúc, "Chỉ là một nam sinh."

Không có lực uy hϊếp.

Thời Ôn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Chỉ là nam sinh kia có kéo tay em một chút, anh cũng không cần để ý......"

Trần Trì cúi mắt, thanh âm đạm nhạt, "Leon nói, việc tiếp xúc này nọ trong giao tiếp hằng ngày không thể tránh khỏi, anh cố gắng tập không để ý, hiện tại anh có thể khống chế rất tốt."

Thời Ôn nhìn chằm chằm mặt anh, tròn mắt có chút không tin.

Cô như suy tư gì đó gật gật đầu, "Leon thật lợi hại."

Bước chân Trần Trì hơi dừng, không âm điệu nói: "Anh ta đã kết hôn hai lần."

Thời Ôn mím môi dưới.

Trần Trì rũ mắt, một đường không nói gì.

Hai người an tĩnh đi lên cầu thang, mặt trời lặn nghiêng nghiêng chiếu vào, ánh sáng theo động tác di chuyển của thiếu nữ, chảy dài trên đôi chân trắng nõn của cô.

Đi đến lầu ba, Thời Ôn dừng lại, bỗng dưng quay người. Chân Trần Trì suýt bước hụt, ngừng ở bậc thang, ngước mắt nhìn cô.

Thời Ôn nghiêng đầu nhìn anh một hồi, vọt vào trong nhà vệ sinh.

Trần Trì khó hiểu, đến trước cửa chờ cô, chưa tiến vào.

Hơn mười giây sau, Thời Ôn chạy ra, cô đứng cúi mặt, không nhìn anh, đem tay giơ lên bên miệng anh. Lỗ tai cùng cần cổ nhỏ nhắn đỏ đến nhỏ ra máu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Em rửa sạch rồi...... Anh, anh đừng vì cái này cả đêm không ngủ được, em sẽ đau lòng......"