Editor +beta: sellsell2610
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Là nam sinh ngồi cùng bàn với Vương Đình, mắt đeo kính, học hành rất nghiêm túc, đúng chuẩn mục tiêu ba tốt trong lòng giáo viên.
Vương Đình thấp giọng thổn thức: "Sức hút của cậu đúng là vô địch đấy Tiểu Ôn. Cậu ấy chính là đại học bá, hiếm lắm mới được cậu ấy giảng bài cho đấy."
Thời Ôn muốn từ chối, thật ra đề kia cô biết làm. Nhưng vừa rồi cô lại hỏi Trần Trì cách làm, nếu giờ từ chối cậu ta, không phải làm cho cậu ta khó xử sao?
"Cảm ơn." Thời Ôn đem sách luyện tập qua: "Là đề số năm."
Sách luyện tập còn chưa kịp đưa đến tay học bá, đã bị người khác duỗi tay cướp mất.
Trần Trì tay nắm chặt sách, liếc vị học bá kia, nói: "Không cần."
Đỗ Khải Trình không nghĩ tới Trần Trì sẽ cướp sách đi, đẩy đẩy gọng kính, bất mãn nói: "Dù sao cậu cũng không..."
Trần Trì đem sách luyện tập để lên bàn, nhàn nhã vuốt thẳng bìa sách, không để ý đến cậu ta.
Thấy mình bị làm lơ, Đỗ Khải Trình sắc mặt hơi tái: "Sáng ngày mai phải nộp bài tập đúng giờ."Trần Trì: "Được."
Mặt Đỗ Khải Trình đỏ lên, rõ ràng tức giận nhưng lại nghĩ tới lời đồn trong trường, cũng không dám nói gì, đành rầu rĩ quay lại tiếp tục học. Trần Trì vẫn vân đạm phong khinh, bắt đầu tìm sách vở trong ngăn bàn.
Vương Đình âm thầm đánh giá ba người một vòng, rụt rụt cổ, nhanh chóng quay trở về vị trí của mình.
Tình tay ba đáng sợ...cô có thể đổi chỗ ngồi hay không vậy?
Thật ra, xem kịch miễn phí cũng rất tốt.
Trần Trì tìm một hồi, cũng không tìm thấy sách của mình.
Cậu vươn tay tới chỗ Thời Ôn.
Lòng bàn tay hướng lên trên, làn da trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.
Thời Ôn biết cậu muốn cái gì.
Cậu nhất định là tìm không thấy sách.
Thời Ôn hơi cong môi, muốn lấy sách hoá đưa cho cậu, chợt khựng người lại.
Cậu...muốn học hoá học?
Học hoá học?
Là vì cô sao?
Nhận ra điều này, Thời Ôn lấy tay che mặt lại, trong lòng hối hận dày đặc, tay cũng không ngừng niết mặt của mình.
Tại sao lại như vậy chứ?
Trời ơi.
Làm sao bây giờ????
Gương mặt trắng nõn bị niết nhanh chóng chuyển sang màu hồng phấn, Trần Trì nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô, nhanh chóng kéo tay cô lại:
"Đừng, không được tự làm đau mình."
Trần Trì cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Thời Ôn không biện pháp suy nghĩ xem cậu nói gì: "Tôi nghĩ ra cách giải đề rồi."
Cô duỗi tay muốn lấy lại sách luyện tập, trên mặt bỗng nhiên nóng lên. Lòng bàn tay của Trần Trì để lên vết đỏ trên má cô, nhẹ nhàng xoa.
Thời Ôn giật mình: "Cậu...cậu làm gì vậy?"
Trần Trì liếʍ môi, một tay kéo lại gáy của cô không cho cô trốn. Nháy mắt, khoảng cách của hai người được rút ngắn lại, xuyên qua khe hở giữa tóc mái của cậu, Thời Ôn nhìn thấy rõ hàng lông mi tinh mịn của cậu, nhẹ nhàng như cánh bướm.
Hô hấp dây dưa.
Thời Ôn khủng hoảng, nhanh chóng đẩy cậu ra. Cảm thấy mình dùng sức có hơi mạnh, đầu óc xoay chuyển, tận lực làm cho giọng mình trở nên mềm yếu đáng thương: "Ngại quá, cổ...cổ của tôi đau."
Giọng nói của thiếu nữ vốn mềm mại ấm áp, cố tình giả bộ đáng thương lại càng thêm câu nhân. Truyền vào trong tai Trần Trì, giống như chạm vào dây thần kinh nào đó, trực tiếp châm ngòi tư duy của cậu, khiến cậu tê tê dại dại.
Trần Trì không để ý, đem tay chuyển tới sau cổ của cô.
"Đau chỗ nào?"
Trong lòng bàn tay là làn da tinh tế nhẵn nhụi, ấm áp mềm mịn, còn có mạch đập nhảy lên.
Trần Trì nhịn không được ấn xuống động mạch chủ của cô, cảm nhận được dòng máu lưu động, đáy lòng một trận ngứa ngáy.
Tim đập cùng nhịp.
Khi Thời Ôn phát hiện tay cậu sau gáy mình, liền cảm thấy hết nói nổi, ý của cô không phải như vậy, cậu thế nào mà lại suy diễn tài tình như thế?
"Không phải, ý của tôi không phải vậy, mà là..."