Thịnh Vân Hạo nghe Lâm Gia Thần giải thích, chỉ cảm thấy đối phương đang nói ra những lời khiến người khác chẳng tài nào tin nổi. Lâm Gia Thần biết anh không tin, dù sao thì đây cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu. Tuy nhiên, Trình Vũ Thanh quả thật bị người sai khiến.
“Gia Thần, ông nói dối.”
Thịnh Vân Hạo nghiêm giọng, Lâm Gia Thần tựa lưng vào sofa, đầu ngón tay không ngừng xoa thái dương, khẽ thở dài.
“Thịnh Vân Hạo, tôi không nói dối. Cô ta hiện tại đang ở chung cư Lệ Cảnh.”
Đôi mắt anh gắt gao khóa chặt đối phương trong tầm mắt, dường như đang suy nghĩ xem lời đối phương nói ra rốt cuộc là thật hay giả. Mạnh Tú Cầm nhìn hai người giằng co, không khỏi cười gằn, ngón tay khẽ miết lên song sắt.
“Các người đúng là làm tôi buồn cười muốn chết mà. Nếu cậu đã không tin thì đến đây hỏi làm cái gì. Còn Lâm Gia Thần, ông chắc rảnh rỗi lắm mới nói cho cậu ta nghe những chuyện này.”
Mạnh Tú Cầm hoàn toàn không biết những lời này gây nguy hiểm cho mình đến mức nào, vẫn cứ đứng đó ba hoa. Thịnh Vân Hạo khẽ rũ mi mắt, sải bước đến gần bà ta. Anh vươn tay siết chặt yết hầu đối phương, thanh âm nhàn nhạt, chậm rãi uy hϊếp.
“Ở đây, bà có tư cách để cười sao? Chỉ cần chạm vào người bà, tôi liền thấy dơ bẩn, ô uế cả bàn tay.”
Dứt lời, Thịnh Vân Hạo dùng lực, trong nháy mắt đẩy mạnh bà ta. Thân thể Mjanh Tú Cầm va đập xuống nền đất lạnh băng, phát ra tiếng động chói tai. Bà ta sợ sệt nhìn anh, run rẩy nuốt ngụm nước bọt nhưng vẫn mạnh miệng mà nói.
“Ô uế tay cậu sao? Vậy thời điểm cậu chạm vào người Tô Tuyết Vy thì thế nào hả?”
“Ít nhất thì cô ấy so với bà, sạch sẽ hơn vạn lần.”
Thịnh Vân Hạo nhìn chằm chằm đối phương, bỗng nhiên nở nụ cười. Bấy giờ cảnh sát đi vào, nghiêm giọng nhìn quanh.
“Hết giờ rồi. Muốn nói gì, thì ngày mai lại đến.”
“Tôi sẽ đi xem thử một chút.”
Thịnh Vân Hạo xoay người nhìn Lâm Gia Thần, biểu cảm trên gương mặt khiến người khác đoán không ra anh đang dự tính điều gì. Nói xong chuyện cần nói, Thịnh Vân Hạo lập tức rời đi. Thời điểm bước ra khỏi cửa, anh nhìn thấy Tô Tuyết Vy ở đằng xa đang đứng cùng với Chu Hạo Thanh.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh nhói lên, đau đớn từng hồi. Loại cảm giác này, đáng nhẽ không được phép xuất hiện mới đúng. Thịnh Vân Hạo ép buộc bản thân bỏ qua thứ cảm xúc kì lạ đang bủa vây trong lòng, đi thẳng về phía bọn họ, gương mặt lạnh lùng.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy anh, trên mặt đều tràn ngập vui vẻ xen lẫn nhớ nhung. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo, cô liền ngập ngừng dừng bước. Thịnh Vân Hào liếc mắt nhìn hai người, giọng nói lộ vẻ châm biếm.
“Cậu Hạo Thanh sao lại đến cục cảnh sát thế này? Nhàn rỗi quá, không có việc gì hay ho để làm sao?”
“Thịnh Vân Hạo, anh nói chuyện đàng hoàng chút đi. Không phải ai cũng muốn tìm anh gây sự đâu.”
Những lời này quá mức chói tai, Tô Tuyết Vy không nhịn được đứng chắn trước mặt Chu Hạo Thanh, nói giúp cho đối phương. Hai người rơi vào trạng thái giằng co, cô nhìn Thịnh Vân Hạo, trong mắt chẳng còn sợ hãi nhưng lại len lỏi thứ cảm xúc mà chính cô cũng chẳng biết là gì.
“Tôi có nói chuyện với cô à? Đừng tự đề cao bản thân quá.”
Thịnh Vân Hạo nhếch môi. Chu Hạo Thanh nghe vậy liền túm lấy cổ áo đối phương, đôi mắt đẹp ngập tràn lửa giận, khẽ quát.
“Thịnh Vân Hạo, khi mở miệng thì hãy biết tôn trọng người khác!”
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh, kéo tay Chu Hạo Thanh khỏi cổ áo mình, lập tức đáp trả.
“Tôn trọng? Cô ta không xứng đáng với hai chữ này.”
Nghe Thịnh Vân Hạo nói ra những lời tuyệt tình như vậy, Tô Tuyết Vy cảm thấy trái tim như bị mũi dao đâm vào, l*иg ngực tê dại nhói đau. Chu Hạo Thanh không hề do dự, ngay lập tức vung tay đấm Thịnh Vân Hạo. Hai người đàn ông rất nhanh như thú dữ vồ lấy nhau, khiến mọi thứ đều xáo trộn, tan hoang hết cả lên.
Chu Hạo Thanh đè Thịnh Vân Hạo trên mặt đất, đùi kẹp hai bên hông đối phương. Trong cơn tức giận, Chu Hạo Thanh rất muốn đấm thẳng vào mặt người đang nằm bên dưới mình nhưng anh vẫn duy trì sự tỉnh táo, gằn giọng.
“Xin lỗi Tuyết Vy ngay.”
Thịnh Vân Hạo dùng lực đẩy Chu Hạo Thanh ra khỏi người mình, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Tuyết Vy. Cái cách anh nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ xa lạ khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy khổ sở biết bao. Không phải Thịnh Vân Hạo không yêu cô, mà bởi vì từ trước đến nay, anh vẫn luôn oán hận cô.
Chu Hạo Thanh vẫn nắm chặt lấy tay áo Thịnh Vân Hạo không biết, hai người đàn ông sức lực ngang nhau, hơn nữa trong lúc ẩu đả còn khiến nơi này lộn xộn cả lên. Rất nhanh, động tĩnh của bọn họ đã bị cảnh sát chú ý.
“Dừng tay lại ngay! Ở đây là cục cảnh sát, không phải chỗ để các cậu gây sự! Muốn gì thì ra ngoài mà giải quyết! Hai người cư xử đàng hoàng một chút cho tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải ở lại đây làm bản tường trình đấy, biết chưa.”
Cảnh sát kéo Chu Hạo Thanh ra khỏi người Thịnh Vân Hạo, nghiêm giọng nhắc nhở. Lục Đan Bạch vừa mới bước ra đã bị cảnh tượng trước mặt dọa đến sửng sờ, vội vàng đi đến bên cạnh Tô Tuyết Vy, thấp giọng khẽ hỏi.
“Tuyết Vy, có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ đánh nhau.”
Lục Đan Bạch nghe xong, nhìn thoáng qua biểu cảm trên gương mặt Tô Tuyết Vy, đại khái liền hiểu rõ vấn đề. Chu Hạo Thanh hất tay cảnh sát, phẫn nộ nhìn Thịnh Vân Hạo.
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp qua ai có thái độ làm người kém như cậu cả.”
“Liên quan gì đến anh?”
Thịnh Vân Hạo liếc mắt khinh thường, giống như Chu Hạo Thanh đối với anh chỉ là loại giun dế chẳng đáng để mắt đến. Nhìn thấy bọn họ lại sắp lao vào nhau, Tô Tuyết Vy vội vàng chen vào giữa, khó khăn lấy tay tạo ra khoảng cách giữa hai người.
“Được rồi! Thịnh Vân Hạo, tôi nói cho anh biết, nếu như anh muốn làm tổn thương tôi thì anh đã thành công rồi đấy. Vô cùng thành công là đằng khác!”
Tô Tuyết Vy chẳng biết tại sao mình lại nói ra những lời này. Cô chỉ biết, thời điểm từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng, trái tim như vỡ vụn thành trăm mảnh. Chờ đến lúc cô có thể phản ứng được với mọi thứ xung quanh thì Tô Tuyết Vy mới cay đắng nhận ra, cô khổ sở theo đuổi tình yêu trong lòng mình bấy lâu, hiện tại bản thân cô lại tự tay hủy hoại tất cả mọi thứ, đáng buồn làm sao.
Thịnh Vân Hạo nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khiến người nhìn chẳng thấu, càng chẳng để Tô Tuyết Vy phát hiện ra những xúc cảm thầm kín giấu tận sâu nơi đáy mắt.
“Thật sao? Thế thì tôi yên tâm rồi.”
Dứt lời, Thịnh Vân Hạo nhanh chóng xoay người rời đi. Giống như anh chỉ tùy tiện bỏ thời gian xuất hiện tại nơi này để nói ra những lời khiến Tô Tuyết Vy đau lòng vậy. Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đối phương, dường như đã tường tận hàm ý bên trong.
Biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt Tô Tuyết Vy, bất luận là ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Thời điểm Thịnh Vân Hạo quay người, ngay cả chính anh cũng chẳng thể duy trì vẻ lạnh lùng thêm được nữa. Cả đời này, anh sẽ không yêu thêm bất kì một ai nữa. Giao ra chân thành, cuối cùng lại bị lừa đến thương tích đầy mình. Trái tim này, hoàn toàn đã chẳng chỗ để chứa thêm bất kì ai.
Tô Tuyết Vy khổ sở nhắm mắt, ép buộc chính mình phải vui vẻ, không được đánh mất bản thân chỉ vì một đoạn tình cảm. Có rất nhiều chuyện trước mắt cô muốn làm.
“Lâm Gia Thần nhất định biết mọi chuyện.”
Thanh âm trong lòng không ngừng thúc giục Tô Tuyết Vy