“Tôi có chứng cứ ở đây, anh có thể cho tôi vào được không?” Tô Tuyết Vy nói với viên cảnh sát ở cửa rồi giơ chiếc máy ghi âm trong tay lên.
Cảnh sát nhận ra vừa rồi cô là người trong phòng thẩm vấn Mạnh Tú Cầm, liếc nhìn máy ghi âm trên tay liền gật đầu rồi mở cửa cho bọn họ vào.
Lúc vừa bước chân vào cửa, Tô Tuyết Vy quay lại nhìn Thịnh Vân Hạo nói: "Vào đi, có muốn nghe lời nói thật không?"
Một câu đơn giản tuy là câu chất vấn nhưng lại có ý nghĩa muốn tạo điều kiện cho anh được nghe lời nói thật.
Thịnh Vân Hạo lặng lẽ nhìn cô, rồi nhanh chóng bước theo phía sau.
Mạnh Tú Cầm biết sự thật, Trình Thiên Na biết sự thật, Trình Vũ Thanh biết sự thật nhưng không ai muốn nói ra, nói cách khác chính là không ai muốn nói cho anh biết sự thật.
Mạnh Tú Cầm nhìn Tô Tuyết Vy từ ngoài cửa đi vào, lúc đầu cũng không có biểu hiện gì nhưng vừa nhìn thấy Trì Linh Ngọc, cả người bà ta bắt đầu run lên.
Tô Tuyết Vy cầm trên tay chiếc bút ghi âm như muốn nói rằng hôm nay là ngày tuyên án, không ai muốn vào tù nhưng mọi người ai cũng phải chịu trách nhiệm về những việc mình làm.
Mạnh Tú Cầm lắc đầu bằng vẻ mặt thất thần giống như đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, bà ta biết rất rõ Trì Linh Ngọc đến chính là lời kết tội cuối cùng.
"Mạnh Tú Cầm, hôm nay bà có ngạc nhiên khi gặp cô ấy không? Người mà bà từng nghĩ là đã chết rồi." Tô Tuyết Vy mỉm cười nhìn bà ta.
Mạnh Tú Cầm cười khổ, hóa ra quả báo thực sự có thật. Quả nhiên bà ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, thật sự quả báo cũng đã đến thật rồi.
Trì Linh Ngọc nhìn bà ta không chút biểu cảm trên mặt như đang cười nhạo sự ngu ngốc và dốt nát của bà ta vậy, Mạnh Tú Cầm thực sự rất buồn khi nghĩ tới bản thân lúc này.
"Tối hôm qua, tôi không chết trong tay bà. Quả thật là đáng tiếc khi không chết trong tay bà. Nếu không có cô Tuyết Vy đây thì tôi cũng sẽ không sống được cho đến bây giờ."
Tối hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tô Tuyết Vy vốn là muốn cùng Trì Linh Ngọc bàn bạc lại nhưng không ngờ khi chính mắt nhìn thấy loại chuyện đó, cô cảm thấy rất sốc và tức giận.
Tất cả mọi người đều nhìn Mạnh Tú Cầm, Tô Tuyết Vy liếc mắt nhìn bà ta, từng chữ từng chữ nói: "Mạnh Tú Cầm, bà nên biết rõ trong tay tôi có cái gì. Cây bút ghi âm này là của cô ấy đã đưa cho tôi."
Tô Tuyết Vy biết Mạnh Tú Cầm không thể nói ra sự thật nên chỉ có thể dùng cách này để ép bà ta nói ra sự thật mà thôi.
Nghe lời Tô Tuyết Vy nói, Mạnh Tú Cầm cả người run lên, cảm thấy thế giới đang dần sụp đổ, không biết phải làm sao. Nếu thật sự là bút ghi âm của cô ta đưa thì không chỉ Mạnh Tú Cầm mà rất nhiều người đều bị liên lụy. Tình thế hiện tại chắc chắn sẽ bị đảo ngược.
"Không, nó không thể là của tôi! Cô đang nói dối tôi!" Mạnh Tú Cầm hét lên, chiếc ghế sau lưng lắc lư kịch liệt.
Tô Tuyết Vy biết bà ta sẽ không thừa nhận, cô chỉ cười nhẹ, cầm cây bút ghi âm trong tay nhìn bà ta nói: “Bà chắc chứ? Nếu tôi phát đoạn ghi âm, bà nghĩ những câu chuyện trong này sẽ thế nào?"
Mạnh Tú Cầm hoàn toàn sợ hãi khi nghe những lời này, chỉ có thể không ngừng hét lên: "Không, làm ơn đừng, là của tôi, là của tôi, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói hết!"
Lục Chính Vĩ ngạc nhiên nhìn Tô Tuyết Vy, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này có chút quyền thế. Ông ta luôn cho rằng cô là người dễ bị bắt nạt, không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.
"Vậy thì nói đi! Nói không sót một lời!" Tô Tuyết Vy biết Mạnh Tú Cầm là ai, hơn nữa những gì cô biết cũng không kém những người khác.
Mạnh Tú Cầm nghe giọng điệu hung hăng của Tô Tuyết Vy, trong mắt hiện lên một tia hung dữ nói: "Tô Tuyết Vy, mày nhất định phải chết, tại sao ngay từ đầu đã sinh ra một con cɧó ©áϊ như mày chứ!"
"Ngay từ đầu tao không nên hứa với Tô Hồng Dịch, tại sao phải chó đẻ như mày về nuôi chứ? Nuôi nấng mày vậy mà bây giờ lại bị mày đánh cho tơi tả, mày hoàn toàn không phải là con gái tao từng nuôi!"
Tô Tuyết Vy trong lòng đau nhói, cô nghĩ Mạnh Tú Cầm có chút tình cảm, sau khi mọi người sống chung lâu như vậy cho dù động vật cũng sẽ không nỡ tàn nhẫn như thế, nhưng xem ra giờ cô đã nhầm rồi.
"Vậy thì tại sao ngay từ đầu bà lại nhận tôi làm con nuôi? Bà cứ để tôi chết đi cho rồi!" Tô Tuyết Vy cảm thấy người trước mặt mình không còn là người nắm tay dắt cô về nhà nữa. Mọi thứ quả thật đã thay đổi theo thời gian rồi.
"Ừ, cô nói đúng. Tôi không quan tâm đến sống chết của cô. Cô có biết không? Ba cô quỳ trên mặt đất van xin tôi để được mang cô về nuôi dưỡng."
Lúc này Mạnh Tú Cầm bắt đầu cười thành tiếng, cảnh Tô Hồng Dịch cầu xin đều hiện lên trong tâm trí bà ta, một cảm giác muốn trả thù nhanh chóng ập đến.
Tô Tuyết Vy nắm chặt tay, không ngừng trấn tĩnh, nhắm mắt nói: "Mạnh Tú Cầm, tôi đã từng coi bà như mẹ ruột, nhưng hiện tại bà thật không xứng chút nào."
Thịnh Vân Hạo nhìn tinh thần sắp suy sụp của Tô Tuyết Vy, đột nhiên không đành lòng để cô nghe những lời tổn thương của Mạnh Tú Cầm, anh nhanh chóng ngắt ngang trước khi bà ta lên tiếng:
"Mạnh Tú Cầm! Đừng nói gì nữa, đừng nói bất cứ điều gì không liên quan ở đây!"
"Không liên quan? Chuyện này không liên quan. Tô Tuyết Vy, cô không phải muốn biết quãng thời gian sống của mình sao? Vậy thì cứ nghe tôi nói xong những chuyện này đi." Mạnh Tú Cầm chế nhạo nói.
Tô Tuyết Vy đẩy ra Thịnh Vân Hạo, nhìn Mạnh Tú Cầm kiên định nói: Được, vậy bà nói cho tôi nghe xem. Rốt cuộc bà muốn nói điều gì!"
Tô Tuyết Vy hiện tại rất bình tĩnh, cô biết mình đang làm cái gì, cái gọi là tìm ra sự thật chính là trải qua nhiều chuyện như vậy, đúng không? Nếu cô có thể chịu đựng nó, thì cô sẽ biết tất cả mọi thứ, nếu cô không thể chịu đựng nó có lẽ cô sẽ mất tất cả.
Cô hiểu rất rõ sự thật này, vì vậy cô quyết định nghe những lời Mạnh Tú Cầm nói, sẽ từng ghi nhớ từng chút một, đời này nhất định sẽ không bao giờ quên.
"Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện, Tô Tranh Hữu đã từng quỳ dưới chân tôi như thế nào, ông ta đã cầu xin tôi như thế nào, tôi sẽ nhắc lại cho cô từng câu một."
Tình hình hiện tại có vẻ đang thay đổi, lúc đầu Tô Tuyết Vy là người yêu cầu bà ta nói những điều này nhưng bây giờ dường như nó đã trở thành lời đe dọa của bà ta đối với Tô Tuyết Vy.
“Mạnh Tú Cầm!” Lục Chính Vĩ cảnh cáo gay gắt.
Mạnh Tú Cầm thậm chí không thèm để ý đến lời cảnh báo của Lục Chính Vĩ, hừ lạnh một tiếng nói: "Tô Tuyết Vy, nghe này!"
"baruột cô-Tô Tranh Hữu là kẻ sát nhân thực sự đã gϊếŧ Trình Tú Anh hồi đó, và ông ta là kẻ cầm đầu tội ác đẫm máu ấy."
Khi nghe được sự thật, cô không hề mảy may phản ứng mà còn cảm thấy nhẹ nhõm như thể bí mật chôn giấu trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được biết.
"Còn gì nữa không?"