Nghe được Long Duệ Ân nói, Tô Tuyết Vy kinh ngạc nhìn về phía bà ta. Chuyện của bọn họ cô cũng chưa từng nghe nói qua, sao lại xảy ra nhanh như vậy!
Tô Tuyết Vy kinh ngạc hỏi: "Những gì cô nói là sự thật sao? Tại sao cháu chưa từng nghe họ nói một lời nào?"
Long Duệ Ân chạm vào đầu cô và nói: "Cô bé ngớ ngẩn, hai người họ đang tranh cãi. Họ đã tranh cãi về việc hủy bỏ hợp đồng hôn nhân một thời gian trước."
Tô Tuyết Vy biết chuyện giải tán hợp đồng hôn nhân, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc, chỉ nhìn Long Duệ Ân thản nhiên hỏi: "Cô Ân, ngay từ đầu tại sao cô ấy lại muốn kết hôn?"
"Tôi không biết gì về mấy chuyện liên hôn lợi ích. Dù sao ba Lục Đan Bạch cũng muốn con bé làm điều đó. Tôi cũng không thể quản nhiều chuyện như vậy đâu."
Long Duệ Ân chỉ tỏ vẻ thờ ơ như thể đối với bà ta đây là một chuyện tầm thường không thể đơn giản hơn, chỉ là gả con gái của mình đi thôi mà.
Không phải Tô Tuyết Vy không nghe được ý của bà ta, từ lúc Long Duệ Ân muốn nhận Tô Thần Vũ là con trai, cô đã biết người này không thích con gái chút nào.
“Thưa cô, cô nghĩ gì về Đan Bạch?” Tô Tuyết Vy mạnh dạn hỏi.
Cô muốn biết Lục Đan Bạch ở trong mắt bà ta là thân phận gì, nếu thật sự giống như cô nghĩ, thì cô sẽ không để Tô Thần Vũ nhận ra mình.
Long Duệ Ân dừng lại, nhìn vào mắt cô nói: "Đan Bạch là con gái của tôi, cũng bởi tôi không chăm sóc được con gái. Nếu tôi có khả năng làm sao tôi có thể khiến con gái mình trở thành nạn nhân của việc liên hôn kinh doanh chứ?"
Tô Tuyết Vy nghe được ý của bà ta, đột nhiên cảm thấy có chút đau khổ. Chẳng lẽ hai người đó là nạn nhân của chuyện liên hôn kinh doanh sao? Nhìn vào khoảng không trong mắt Long Duệ Ân, cô đột nhiên cảm thấy mình kém xa Long Duệ Ân.
Nếu không phải vì thiếu năng lực, chắc chắn bà ta sẽ sẵn sàng để con gái mình kết hôn với người mình thích hơn là để họ buộc phải theo khuôn khổ.
"Cô Ân, cháu..." Tô Tuyết Vy muốn xin lỗi nhưng lại không biết phải nói gì nên không nói được lời nào.
"Tôi biết cháu không cố ý. Dù sao thì tôi cũng không là người có quyền quyết định trong chuyện này. Hơn nữa ông ấy yêu cầu tôi quan tâm đến Đan Bạch và coi con bé như một người bạn thực sự."
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy hành động của mình có chút đáng ghét, thậm chí là tàn nhẫn, cô đang ép Long Duệ Ân nhớ lại những chuyện mà bà ta không muốn nhớ lại.
"Cháu có đến mức như thế không? Cháu luôn cảm thấy mình không tốt bằng cô, và cháu cũng không phải là một người mẹ tốt. Cháu thậm chí còn không chu đáo như cô nghĩ."
Long Duệ Ân vừa đứng dậy rời khỏi ghế, chậm rãi đi tới bên cửa sổ. Gió thổi vào cảnh vật bên ngoài, bà ta đưa tay ra hiệu, Tô Tuyết Vy hiểu ý liền đi tới.
"Nhìn đi." Long Duệ Ân vừa nói vừa chỉ vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ: "Bên ngoài không có gì, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì có thể thấy cái gì?"
Tô Tuyết Vy nhìn kỹ lại, trong lòng bỗng nhiên sáng ngời, hóa ra là như thế này, không phải sao? Thực ra ngoài cửa sổ chẳng có gì cả, dù có thì cũng chỉ là rừng xanh.
“Cháu hiểu rồi, cảm ơn cô.” Tô Tuyết Vy quay lại nhìn và nói.
Cuối cùng cô cũng biết mình đang thiếu cái gì, một cảm giác, một cảm giác thư thái, cô luôn cảm thấy cả thế giới của mình chỉ có một mình Tô Thần Vũ, Tô Thần Vũ cũng vậy.
Nhưng cô ấy quên rằng ánh sáng của Tô Thần Vũ không chỉ là của cô mà còn là Thịnh Vân Hạo, người vừa được công nhận là ba của thằng bé. Tô Thần Vũ chỉ là một đứa trẻ, ai có thể nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp của nó thì đều có quyền nuôi dưỡng nó.
Cô quá ích kỷ, cô nghĩ mọi thứ quá đơn giản. Cô nghĩ Tô Thần Vũ là duy nhất đối với mình nhưng cô lại quên mất rằng Tô Thần Vũ vẫn còn rất nhiều người quan tâm.
Nếu Tô Thần Vũ thật sự có chuyện gì, cô thật sự sẽ không tha thứ cho chính mình. Chuyện hôm nay cũng vậy, Thịnh Vân Hạo cũng yêu Tô Thần Vũ, nếu không Thịnh Vân Hạo sẽ không vội vàng đến bệnh viện đưa thằng bé đi.
“Nhân tiện khi nào thì họ bắt đầu đính hôn?” Tô Tuyết Vy hỏi, cô bám vào mép cửa sổ, không hề rời khỏi khung cảnh bên ngoài.
Long Duệ Ân nhìn lướt qua ngày tháng trên lịch rồi nói: "Ba ngày sau nhất định phải tới đó. Tôi hiểu rất rõ tính khí của Đan Bạch. Tôi sợ lúc đó con bé sẽ lại gây chuyện."
Cuộc hôn nhân của hai nhà đủ sức ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn ngành, nhà họ Lục là một gia tộc lớn, nhà họ Chu cũng có địa vị nhất định. Theo những gì truyền lại thì hai nhà có mâu thuẫn với nhau. Cuộc hôn nhân này cũng là để phá vỡ tin đồn.
“Đan Bạch chắc không sao đâu.” Tô Tuyết Vy không chắc chuyện hai người cãi nhau để giải tán hợp đồng hôn nhân có ảnh hưởng quá nhiều tới cô ấy.
Nếu thật sự giống như lời Long Duệ Ân nói thì bữa tiệc đính hôn này thật sự có thể xảy ra chuyện không thể nói ra, cũng có thể thực sự trở thành một bữa tiệc ly tan.
“Tuyết Vy, tôi hy vọng cháu có thể giúp tôi coi chừng Lục Đan Bạch. Con bé mà kiên quyết lên thì cũng không ai lay chuyển được nó đâu.” Long Duệ Ân cười nhìn cô.
Tô Tuyết Vy gật đầu, kiên quyết nói: "Dạ, cháu sẽ làm."
Lần này cô sẽ không để hai người lo lắng về hôn ước nữa, lần này nhất định phải để hai người cùng nhau tổ chức một buổi hôn lễ thật lộng lẫy.
“Còn một điều nữa, Tuyết Vy. Tôi biết rất rõ tính khí của Đan Bạch, nếu không thích thì con bé sẽ chọn những cách như trốn tránh.” Long Duệ Ân chậm rãi nói.
Tô Tuyết Vy không hiểu ý của bà ta, kinh ngạc hỏi: "Thưa cô, ý của cô là để cháu trông coi cô ấy thật tốt, không để cô ấy chạy trốn ư?"
Long Duệ Ân gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng nói: "Tôi tin cháu."
Hai người cùng cười nói, gió nhẹ thổi qua mái tóc của hai người.
Trình Vũ Thanh biết rằng tiệc đính hôn của Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa, Tô Tuyết Vy nhất định sẽ tới đó. Chỉ cần cô ta nắm bắt cơ hội, nhất định sẽ gϊếŧ được Tô Tuyết Vy ngay tại tiệc đính hôn này.
Nghĩ đến đây cô ta liền liên hệ với Trì Linh Ngọc. Mạnh Tú Cầm không có cơ hội, với thân phận của Mạnh Tú Cầm, cô ta không thể xuất hiện trước công chúng nên bây giờ chỉ có thể dựa vào Trì Linh Ngọc.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Trình Vũ Thanh gọi lại cho Trì Linh Ngọc và hẹn cô ta gặp nhau ở quán cà phê, Trì Linh Ngọc cảm thấy hơi bối rối, cảm thấy mình giống như bị phản bội.
Cô ta thu dọn đồ đạc trong túi và đi đến quán cà phê. Dù sao thì cô ta cũng đã làm trọn vẹn buổi biểu diễn, không được để Trình Vũ Thanh nhìn thấy sai sót.
"Cô Trình tìm tôi có chuyện gì sao? Những gì tôi có thể giúp cô, tôi đã giúp." Trì Linh Ngọc lên tiếng trước, cô ta không muốn bị Trình Vũ Thanh gọi đến một cách khó hiểu.
Trình Vũ Thanh kinh ngạc không biết Trì Linh Ngọc sẽ nói những lời ấy, hơi nheo mắt nói: "Ba ngày nữa là ngày gì chắc cô cũng biết. Tôi muốn cô giải quyết Tô Tuyết Vy ngày đó."