Bệnh viện.
Tô Tuyết Vy nhìn vết thương được băng bó lại trên mặt Tô Thần Vũ, cô đưa tay ra sờ nó.
Trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, rõ ràng không phải lỗi của Tô Thần Vũ, tại sao cậu bé lại phải chịu những liên lụy này.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Tô Tuyết Vy, Tô Thần Vũ nở nụ cười với cô, giống như đang nói, con không đau, cậu bé còn đưa tay ra, nắm chặt lấy ngón tay Tô Tuyết Vy nữa.
Một lớn một nhỏ cứ thế ở lại đây, chầm chậm nhìn nhau, đột nhiên cửa bị một lực mạnh đẩy ra, Thịnh Vân Hạo thở phì phò đứng ở cửa nhìn bọn họ.
“Thần Vũ...”
Thịnh Vân Hạo không biết nên nói gì, chỉ có thể từ từ đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Tô Thần Vũ, đưa tay ra nắm lấy tay cậu bé.
Tô Thần Vũ vui vẻ nắm lấy tay anh, gọi: “Ba!”
Trong lòng Thịnh Vân Hạo rất đau đớn, nhìn dáng vẻ cố tỏ ra tươi cười, vui vẻ này của Tô Thần Vũ, anh thấy đau lòng không thôi. Anh nhìn Tô Tuyết Vy, khóe mắt chợt nhận ra trên tay Tô Tuyết Vy cũng có vết thương.
Anh đứng dậy, kéo lấy tay Tô Tuyết Vy đi về phía chỗ y tá ở bên cạnh, thầm mắng chửi trong lòng, người phụ nữ Trình Thiên Na chết tiệt này.
Tô Tuyết Vy vẫn còn chưa phản ứng lại thì đã bị kéo đến chỗ của y tá, nhìn Thịnh Vân Hạo lấy thuốc ra, tự mình xử lí vết thương cho cô, cô có một loại cảm giác khó nói đang bao trùm khắp người.
Thịnh Vân Hạo vừa xử lí vết thương vừa nói: “Vừa nãy anh đã đưa cảnh sát về nhà, Trình Thiên Na chính thức bị bắt.”
Nghe thấy lời này, Tô Tuyết Vy mở to mắt, không dám tin đây là sự thật, Trình Thiên Na vậy mà đã bị bắt rồi, Thịnh Vân Hạo lại có thể làm vậy với Trình Thiên Na, nếu như để anh biết chuyện kia, giữa cô và anh sợ rằng không đơn giản là bị bắt nữa rồi.
Tô Tuyết Vy không biết hiện tại mình đang có tâm trạng gì, cô chỉ cảm thấy buồn, lại thấy đau lòng. Nếu như để Tô Thần Vũ biết cậu bé sắp không có bố nữa rồi, cậu bé sẽ nghĩ thế nào đây?
Thịnh Vân Hạo đặt tăm bông với cồn xuống, anh lấy ra tấm vải xô, quấn từng chút một lên tay Tô Tuyết Vy, sau khi băng bó xong xuôi, anh hỏi: “Em thấy anh làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?”
Tô Tuyết Vy mở to miệng, không biết nên nói những gì. Chuyện này không có đúng hay sao, bây giờ Thịnh Vân Hạo không biết cách làm của mình là đúng hay sai nữa.
“Bà ấy đã nuôi lớn anh, nhưng bà ấy đã phản bội là gia đình, đi cấu kết với người ngoài, anh không biết là đúng hay sai nữa.” Thịnh Vân Hạo yên lặng nhìn cô.
Con người luôn kiêu ngạo trước mặt mình đột nhiên cúi đầu hỏi mình đúng hay sai, trong lòng anh đã có đáp án rất rõ ràng rồi, chỉ là anh không muốn đối mặt mà thôi.
Tô Tuyết Vy nói: “Chỉ cần anh cảm thấy không sai, vậy thì nó không sai đâu.”
Đúng vậy, chỉ cần người này cảm thấy anh ấy không sai thì là không sai, Trình Thiên Na bị bắt là chuyện sớm muộn, bây giờ cũng chỉ là làm trước một chút, Tô Tuyết Vy thầm nghĩ.
Thịnh Vân Hạo không nói nữa, anh thu dọng hòm thuốc lại, cất vào chỗ cũ, rồi đưa Tô Tuyết Vy quay lại phòng bệnh, ba người ở trong phòng rất vui vẻ, tiếng nói cười vang lên không ngớt.
Còn ở cục cảnh sát bên kia.
Trình Thiên Na ngồi trên ghế, vẻ mặt không dám tin những gì đang xảy ra, trong mắt đều là vẻ giận dữ, bà ta nhìn, nói với người đối diện: “Thả tôi ra! Tôi không phạm pháp!”
Cảnh sát không quan tâm tới lời bà ta nói, mà anh ấy còn thẳng thừng nói ngược lại: “Trình Thiên Na, vụ án đổ máu của tập đoàn Trình Cố vào ba mươi năm trước, bà biết hết tất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng tại sao khi ấy bà không nói?”
Trình Thiên Na hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Biết rõ hết mọi chuyện? Người biết rõ mọi chuyện nhiều lắm, dựa vào đâu mà bắt tôi chứ!”
“Dựa vào tài liệu mà anh Hạo đã cung cấp, bà chính là người giúp đỡ vào năm đó, bà đã cung cấp tất cả tài liệu và thông tin của tập đoàn Trình Cố, bà còn có lời nào để nói nữa không?”
Trình Thiên Na cười tới nỗi nước mắt suýt thì lăn ra khỏi khóe mắt.
Không ngờ Thịnh Vân Hạo lại vì người phụ nữ kia mà điều tra bà ta như vậy, điều này là chuyện khiến bà ta không ngờ đến, đứa trẻ bà ta nuôi hai mươi năm lại đi cắn ngược lại chính mình một cái.
Cơ thể bà ta không ngừng run lên, nụ cười trên mặt ngày một lớn hơn, tiếng cười dần biến thành tiếng gào thét chói tai, rất nhanh sau đó bà ta đã bình tĩnh lại, nhìn người trước mặt nói:
“Là tôi làm thì làm sao? Tôi chỉ muốn những người đó chết mà thôi!”
Nhìn dáng vẻ phát điên của Trình Thiên Na, cả cục cảnh sát đều trở nên bất an, không ngờ người phụ nữ này đã hoàn toàn điên rồi, họ lần lượt rời khỏi phòng thẩm vấn.
Tất cả những điều này đã được sắp xếp ổn thỏa, bây giờ Trình Vũ Thanh đang đứng ở cửa sổ phòng thẩm vấn nhìn dáng vẻ hiện tại của Trình Thiên Na, trong lòng cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
Năm đó bà ta nhẫn tâm bỏ rơi cô ta, để cô ta bị người khác dẫn đi, hai mươi năm nay, cô ta đã chịu không ít sự sỉ nhục, từ bây giờ, cô ta sẽ đòi lại từng chút một, cô ta tuyệt đối sẽ không cho những người này sống yên ổn qua ngày đâu.
Nụ cười ở khóe môi ngày càng lớn hơn, cô ta chầm chậm đi vào phòng thẩm vấn, đứng trước mặt Trình Thiên Na, nói từng câu từng chữ một: “Bà chủ, bà đau khổ không?”
Trình Thiên Na ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hơi quen thuộc này, bà ta cảm thấy bất an. Lẽ nào người này là con của bà ta, là đứa trẻ lúc đầu mà bà ta dắt từ cô nhi viện về nuôi lớn sao?
Nhìn dáng vẻ mơ màng của Trình Thiên Na, Trình Vũ Thanh tố bụng giải thích: “Là tôi đấy, bà nhìn xem tôi là ai?”
Trình Thiên Na ngây người, lẽ nào đứa trẻ này là đứa trẻ lúc đầu đã bị bà ta tự tay vứt bỏ, bà ta không dám đi nhìn, cũng không dám nói chuyện.
“Mẹ, là con, Thanh Thanh đây.” Trình Vũ Thanh nói đơn giản một câu đã hoàn toàn khiến Trình Thiên Na đau khổ hét lên.
“Cô đi đi! Sao cô lại tới! Tôi không muốn nhìn thấy cô!” Bây giờ Trình Thiên Na đã hoàn toàn điên rồi, không ai có thể cứu bà ta nổi nữa, cho dù bà ta có bị bắt đi thì cũng là phế nhân mà thôi.
Trình Vũ Thanh lùi sang bên cạnh, lạnh lùng nhìn, ban đầu bà ta hại cô ta thảm như vậy, bây giờ cô ta trả lại cho, đâu có quá đáng đâu. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Trình Thiên Na, sự vui vẻ trong lòng cô ta khiến cô ta cảm thấy vô cùng thích thú.
”Bà biết tại sao Thịnh Vân Hạo lại biết không? Đều là chính miệng tôi đã nói cho anh ấy, ai biết anh ấy thông minh đến vậy, nói một câu là hiểu tôi muốn nói gì rồi.”
Trình Vũ Thanh chầm chậm nói: “Cũng không biết anh ấy đáng thương hay tôi đáng thương nữa, bây giờ sự việc đã trở nên như vậy rồi, bà nói nên trách ai đây?”
Trình Thiên Na im lặng lắng nghe, tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Bà ta biết, đây là báo ứng, cái gì nên tới thì sẽ tới thôi, hôm nay báo ứng đã tới rồi, có chạy kiểu gì cũng không chạy thoát nổi.
Trình Vũ Thanh hừ lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, căn bản không quan tâm tới vẻ mặt của Trình Thiên Na. Cô ta cứ thế đi thẳng đến tập đoàn Trình Cố, chuyện quan trọng nhất hiện tại vẫn là phải để Thịnh Vân Hạo nhanh chóng tín nhiệm cô ta, nếu không thì cô ta làm ra nhiều đến vậy coi như đổ sông đổ bể hết rồi.
Trợ lí thấy Trình Vũ Thanh trước mắt thì thấy không biết phải làm sao, cô ấy nói: “Bây giờ chủ tịch không có ở đây, phiền cô Trình quay về đi.”
Trình Vũ Thanh khăng khăng không đi, vẫn ngồi yên trên ghế sofa đợi Thịnh Vân Hạo quay lại, nghe trợ lí nói ra những lí do từ chối, cô ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Từ khi nào mà đến lượt một trợ lí nhỏ bé như cô có thể nói chuyện với tôi? Cô không có chuyện gì làm thì đứng im một bên đi, đừng có qua đây làm gì.”
Thịnh Vân Hạo vừa đi ra khỏi bệnh viện thì trợ lí đã gọi điện cho anh, nói rõ Trình Vũ Thanh đang đợi anh. Nghe thấy cái tên Trình Vũ Thanh, Thịnh Vân Hạo đã cảm thấy phiền phức, sao người này cứ như âm hồn bất tán vậy.
Anh thở dài một hơi, vẫn chọn quay về công ty, muốn xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm ra cái chuyện gì.