Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, Tô Tuyết Vy nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình.
Cô mỉm cười, nhưng cũng không nắm lấy. Cô chưa từng nghe nói Thịnh Vân Hạo còn có một người em họ, người này thật quá hung hăng.
Thấy Tô Tuyết Vy không có phản ứng gì, tay của Trình Vũ Thanh cứng đờ giữa không trung, không thể thu lại được, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đang ở trước mặt mình, sắc mặt rất khó coi. Cô ta chưa từng nghĩ người này có thể thẳng thừng dứt khoát đến nỗi khiến mình phải cau mày.
Tô Tuyết Vy vẫn thản nhiên liếc cô ta một cái rồi nói: “Cô Trình phải không? Thật ngại quá, tôi không còn thừa tay nữa, xin lỗi nhé.”
Nghe Tô Tuyết Vy nói có ý châm chọc, Trình Vũ Thanh chỉ đành thu tay lại, cố nén nụ cười trên khuôn mặt, bày ra vẻ mặt vô hại, nói: “Không sao, tôi nghe anh họ nói cô đang nằm viện nên đặc biệt đến đây thăm cô.”
“Thật sao? Khiến cô lo lắng chạy tới đây một chuyến vô ích rồi, phiền phức cho cô quá. Cơ thể tôi vẫn rất tốt, chỉ có điều tôi chưa từng nghe Vân Hạo nói rằng anh ấy có một cô em họ.” Tô Tuyết Vy ôm lấy Tô Thần Vũ rồi ngó lơ cô ta.
Trình Vũ Thanh đứng sững người một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại và quay sang nhìn cô. Cô ta sững sờ ngạc nhiên khi trông thấy bộ dạng của Tô Thần Vũ, dung mạo cậu bé này rất giống Thịnh Vân Hạo.
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng mới về nước, anh ấy không nói chuyện này với cô cũng phải thôi.” Trình Vũ Thanh cười nói.
Tô Tuyết Vy đặt Tô Thần Vũ xuống đất, cô không trả lời câu nói của Trình Vũ Thanh mà quay sang nói với Quy Ngọc Quỳnh: “Ngọc Quỳnh, cô đưa Thần Vũ ra ngoài chơi đi.”
Sau khi Quy Ngọc Quỳnh đã đưa Tô Thần Vũ ra ngoài, căn phòng rộng lớn trong chớp mắt chỉ còn lại hai người Tô Tuyết Vy và Trình Vũ Thanh.
Sau khi thấy hai người đã rời đi, Trình Vũ Thanh không hề che giấu sự đáng ghét của mình, ngược lại còn thể hiện rõ ràng trước mặt Tô Tuyết Vy mà không để sót lại chút gì.
Tô Tuyết Vy nhìn Trình Vũ Thanh, cười nhạo vẻ khinh bỉ, nói: “Sao vậy? Không phải cô là dì của nó à? Lẽ nào không nên gọi tôi một tiếng chị dâu sao?”
Câu nói này khiến khuôn mặt của Trình Vũ Thanh đỏ bừng vì tức giận, cô ta giận dữ quát ầm lên: “Tô Tuyết Vy, cô là phụ nữ mà không biết xấu hổ sao? Cô chưa kết hôn mà đã sinh con, ai biết đứa bé đó có phải con của anh họ tôi hay không?”
Nghe những lời nạt nộ của Trình Vũ Thanh, Tô Tuyết Vy không những không tức giận mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, cô nhìn Trình Vũ Thanh rồi nói: “Không phải của Vân Hạo, chẳng lẽ là của cô sao?”
Trong chớp mắt, Trình Vũ Thanh bị những lời nói của Tô Tuyết Vy làm cho không nói được câu gì, cô ta vẫn luôn nghĩ Tô Tuyết Vy là một người phụ nữ nhát gan, nhưng thật không ngờ cô ấy lại lanh lợi như vậy, khiến Trình Vũ Thanh vô cùng tức giận.
Cô siết chặt hai bàn tay nhìn Tô Tuyết Vy, nhưng cô biết được điểm yếu của người phụ nữ này, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói: “Cô có biết tại sao tôi lại về nước không? Vì sự việc xảy ra 20 năm trước, nên bây giờ tôi quay về để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”
Những lời này khiến vẻ mặt bình tĩnh của Tô Tuyết Vy cuối cùng cũng có chút biến sắc, mối tình 20 năm về trước vẫn luôn là nỗi đau của cô, bây giờ Trình Vũ Thanh lại nhắc lại chuyện cũ. Tô Tuyết Vy nhanh chóng gạt đi sự lo lắng rồi nói.
“Thật sao? Chuyện gì đã xảy ra 20 năm trước vậy? Những thứ thuộc về cô, đó là những thứ gì?” Tô Tuyết Vy xưa nay vốn không thèm nói chuyện với những loại người này.
Trình Vũ Thanh tức giận nhìn người đang ở trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi, sải bước về phía trước giơ tay lên định đánh cô, Tô Tuyết Vy liếc mắt nhìn ra sau người cô ta, cô nhận lấy cái tát mà không một chút né tránh.
Trong phòng bệnh, âm thanh chua chát của cú tát đó vang lên nghe vô cùng chói tai và kinh hãi, Trình Vũ Thanh đã dùng toàn bộ sức lực của mình, cô nhìn Tô Tuyết Vy ngã trên nền đất với vẻ mặt tươi cười, đắc ý. Nhưng chưa hả hê được quá hai giây, Trình Vũ Thanh đã bị một người nào đó từ phía sau lôi đi.
Thịnh Vân Hạo đỡ Tô Tuyết Vy đang ngã trên mặt đất, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Trình Vũ Thanh đang đứng đối diện mình. Anh cứ nghĩ nếu chỉ rời đi một lát thì sẽ không có vấn đề gì, không ngờ rằng vẫn xảy ra chuyện này.
“Cô làm gì ở đây?”
Trình Vũ Thanh kinh ngạc khi thấy dáng vẻ tức giận của Thịnh Vân Hạo với đôi mắt chứa đầy cơn thịnh nộ của anh, cô không biết tại sao Thịnh Vẫn Hạo đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Cô nhớ tới hành động khi nãy của Tô Tuyết Vy, trong chớp mắt như đã chợt hiểu ra điều gì.
Người phụ nữ này là đang cố ý, nhìn thấy ánh mắt giễu cợt đầy đắc ý của Tô Tuyết Vy, Trình Vũ Thanh siết chặt bàn tay, cô nhất định phải tống cổ con tiện nhân Tô Tuyết Vy này đi càng sớm càng tốt.
Thịnh Vân Hạo vội vàng quay người lại, hỏi: “Tuyết Vy, em không sao chứ?”
Nhìn thấy trên khuôn mặt vốn trắng bệch của Tô Tuyết Vy đã hằn lên một vết đỏ ửng, rất dễ nhìn thấy, Thịnh Vân Hạo lập tức đưa Tô Tuyết Vy ra khỏi phòng bệnh, vừa đi ngang qua Trình Vũ Thanh vừa nói: “Cút ngay.”
Câu nói ấy khiến Trình Vũ Thanh trong chốc lát sững người ngay tại chỗ, cô ta đã phải chịu sự sỉ nhục nhiều năm như vậy, nhưng trong khoảnh khắc ấy tất cả dường như đều tan biến chỉ vì một câu nói của Thịnh Vân Hạo.
Trong căn phòng trống trải, khuôn mặt méo mó của Trình Vũ Thanh trông vô cùng đáng sợ, cô ta run lên vì tức giận khi nhìn bóng dáng hai người rời đi. Cô ta thề sẽ giành lại Thịnh Vân Hạo.
Vẻ mặt u ám của Thịnh Vân Hạo làm cô y tá đứng gần sợ đến phát run lên, không dám nói một lời nào, vội vàng đưa túi đá chườm trong tay cho anh rồi lặng lẽ đi xuống cầu thang, chỉ có thể nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Thịnh Vân Hạo vang lên.
Tô Tuyết Vy không nhịn được liền mỉm cười, người đàn ông này vẫn độc đoán và kiêu ngạo như ngày nào.
Anh nhẹ nhàng đặt túi nước đá đang cầm trên tay lên mặt cô rồi hỏi: “Tại sao lại không tránh? Bị cô ấy đánh mà em lại không tránh sao?”
Khi Thịnh Vân Hạo nhìn thấy cảnh vừa rồi, cả người anh như muốn phát điên, cái người được gọi là em họ này lại dám tới tận đây gây phiền phức cho Tô Tuyết Vy, là do anh sơ suất nên mới để xảy ra chuyện này.
“Vì cô ấy là em họ anh, tôi không dám né tránh.” Tô Tuyết Vy nhẹ giọng nói, như thể đó là một chuyện hết sức nhỏ nhặt.
Thịnh Vân Hạo nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, nói: “Anh không có em họ, cho dù có đi nữa thì anh nhất định sẽ nói cho em biết. Thân phận của cô ta, anh sẽ làm rõ. Cô ta chỉ là một đối tác làm ăn trong một dự án của anh.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy khẽ gật đầu, không nói gì thêm rồi nhìn sang chỗ khác. Vừa rồi cô đã nói quá nhiều nên cổ họng cô bắt đầu có chút không chịu nổi.
“Anh sẽ đi lấy thuốc cho em, cổ họng khó chịu thì đừng nói thêm nữa, có chuyện gì thì gõ chữ ra điện thoại cho anh.” Thịnh Vân Hạo đã nhìn ra cô có điều gì đó không ổn.
Vừa rồi ở phòng bệnh, Trình Vũ Thanh cũng nói không ít, Tô Tuyết Vy chắc chắn phải đáp lại vài câu, trong lòng thầm chửi một tiếng: Trình Vũ Thanh, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Chỉ vì sơ suất của anh nên em mới phải chịu nhiều phiền phức như thế này, nếu muốn trách thì cứ trách anh đi.”
Tô Tuyết Vy lắc đầu, đôi mắt cô cụp xuống, trong mắt chứa đầy ưu tư mà chính cô cũng không hiểu được hết, cô nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu, anh cứ tập trung làm tốt công việc của mình đi.”
Thịnh Vân Hạo định mở miệng nhưng lại không nói gì cả, hai người ngồi trên ghế ngoài hành lang, im lặng nhìn nhau.
Văn phòng ở tầng cao nhất - tập đoàn Minh Hải.
Lâm Thâm nhìn Trình Vũ Thanh đang ủ rũ đứng trước mặt mình, ngón tay không ngừng gõ gõ xuống mặt bàn, hỏi: “Cô tới tìm cô ta làm gì? Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô làm được việc này thì cả tập đoàn Thịnh Lâm cũng sẽ thuộc về cô chứ đừng nói là Thịnh Vân Hạo.”
Lâm Thâm thấy có chút đau đầu, ông ta nhắm mắt lại rồi tiếp tục nói: “Cô đi tìm cô ta rồi bị Thịnh Vân Hạo bắt gặp sao?”
“Ừm”. Trình Vũ Thanh thành thật trả lời.