Nói xong anh ta quay đầu bước đi, Chu Chính Nam cả khuôn mặt lập tức biến thành màu gan heo, ở phía sau đập mạnh tay xuống bàn.
Nhấn số tầng thang máy, Chu Hạo Thanh biết Lục Đan Bạch trợ giúp cho anh ta rất nhiều, thế nhưng không thích chính là không thích, anh ta cũng không có cách nào tiếp nhận hôn nhân vì lợi ích này, huống chi người anh ta thích là Tô Tuyết Vy.
Nếu như nhất định phải có tình cảm gì khác, anh ta đối với Lục Đan Bạch chỉ có thể là tâm tình cảm kích, tuyệt đối không có tâm tư gì khác cái khác.
Mà Lục Đan Bạch còn không biết việc cuối tháng mình sẽ đính hôn, cả trái tim đều đặt trên người Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy vừa ra tới đã nhìn thấy Lục Đan Bạch dáng vẻ đứng ngồi không yên, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Đan Bạch, làm sao thế?"
"Hả?" Lục Đan Bạch vội vàng đứng dậy, kéo ra một nụ cười gượng gạo nói: "Không sao, không có việc gì, dậy rồi sao, có đói bụng không, tôi đi làm ít đồ cho cô ăn."
Tô Tuyết Vy bị động tác của cô ấy chọc cười, vội vàng nói: "Để tôi làm đi, cô đừng động vào tốt hơn, thuận tiện giúp tôi gọi Thần Vũ dậy được không?"
Lục Đan Bạch liên tục nói 'được', đi lên gian phòng của Tô Thần Vũ.
Tô Tuyết Vy đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Lục Đan Bạch vội vàng cho Tô Thần Vũ mặc quần áo, rửa mặt, có thể là do quá sơ ý, đến Tô Thần Vũ mặc ngược quần áo cũng không phát hiện.
Trên bàn cơm, Tô Tuyết Vy nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của Lục Đan Bạch, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, hỏi: "Đan Bạch, hôm nay bị sao vậy?"
Bị Tô Tuyết Vy gọi, Lục Đan Bạch tay run một chút, cái thìa cũng rơi trên trên mặt bàn, vội vàng nói: "Không sao, không sao."
Tô Tuyết Vy mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể đợi cơm nước xong xuôi mới hỏi lại.
Chờ cơm nước xong xuôi, Tô Tuyết Vy mang theo Tô Thần Vũ đi xem TV, nói: "Thần Vũ, con ở đây xem tivi, mẹ và dì Đan Bạch nói chút chuyện, rất nhanh sẽ quay lại, được không."
Tô Thần Vũ nhu thuận gật đầu.
Lục Đan Bạch tự biết chạy không khỏi cửa này, đi theo Tô Tuyết Vy vào phòng ngủ.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy? Cô có phải hay không có chuyện giấu diếm tôi?" Tô Tuyết Vy nhìn chằm chằm vào Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch thấy bộ dạng không hỏi rõ ràng thề sẽ không bỏ qua của Tô Tuyết Vy liền thở dài nói: "Có, nhưng không phải chuyện gì tốt đẹp, cô thật sự muốn biết sao?"
"Muốn." Tô Tuyết Vy khẳng định.
Lục Đan Bạch nói: "Tuyết Vy, cô đừng tra vụ án của nhà họ Trình nữa."
"Vì sao? Chuyện này có quan hệ chặt chẽ với thân thế của tôi." Tô Tuyết Vy không hiểu.
"Bởi vì, ba của cô chính là người dẫn đầu trong vụ án đẫm máu của nhà họ Trình, cho nên, cô đừng tra nữa." Lục Đan Bạch không dám nhìn thẳng Tô Tuyết Vy biểu lộ.
"Cô nói cái gì?" Tô Tuyết Vy sửng sốt.
Trong lòng phảng phất có thứ gì vỡ nát, thật châm chọc, thì ra cô và Thịnh Vân Hạo sợ là so với quan hệ kẻ thù còn sâu hơn, càng buồn cười hơn chính là, cô kém chút nữa cùng Thịnh Vân Hạo kết hôn.
Lục Đan Bạch nhìn bộ dáng này của Tô Tuyết Vy, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể khuyên nhủ: "Cô tra nữa, để nó trôi qua đi."
Tô Tuyết Vy lắc đầu, kiên quyết nói: "Không, tôi muốn đi tra xét, mặc kệ chân tướng chuyện này là thế nào, tôi đều muốn tra cho rõ ràng."
"Nhưng mà.."
"Đan Bạch, rất cảm ơn cô có thể đem chuyện này nói cho tôi biết, nhưng cô đừng khuyên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dừng điều tra chuyện này. Mặc kệ ba của tôi đến cùng là loại người gì, tôi cũng tuyệt đối không phải từ bỏ ông ấy, nhất định phải gặp được ông." Tô Tuyết Vy khẳng định nói.
Lục Đan Bạch lần này hạ đã quyết tâm không cho cô đi điều tra, tiếp tục nói:
"Nếu như Thịnh Vân Hạo biết thì phải làm sao?"
"Anh ta biết thì biết, cũng chỉ là nhiều một quan hệ thù địch mà thôi." Tô Tuyết Vy nhìn về phía nơi khác.
'Đúng vậy a, chính là có thêm một quan hệ thù địch, cũng không thể thay đổi được cái gì, không phải sao?' Tô Tuyết Vy tự giễu cười cười, trái tim đau đến không cách nào động đậy, cô vẫn cố nói ra câu nói này.
Thời gian qua đã vài ngày, mấy ngày nay đều trôi qua rất yên bình, ngoại trừ một người.
Thịnh Vân Hạo mặt mũi tràn đầy hung ác nham hiểm ngồi trên ghế nhìn người trước mặt, đôi mắt sắc bén không có một tia chập trùng.
Qua nửa ngày, Thịnh Vân Hạo mới chậm rãi mở miệng nói: "Người đã tìm được chưa?"
Nghe thấy lời này, người trước mặt không khống chế được run rẩy thân thể một cái, chưa nói gì đã sợ hãi lập tức quỳ gối xuống trước mặt Thịnh Vân Hạo.
Đôi môi run run nói lắp bắp: "Giám… giám đốc Hạo, chúng tôi đã điều tra, nhưng không có bất kỳ tài liệu gì liên quan tới ghi chép xuất hành của cô Tô, chỉ có thể nói là cô ấy không hề rời đi."
"Nói nhảm."
Cái bật lửa đốt lên đầu cây thuốc lá, Thịnh Vân Hạo nhìn xuyên qua làn khói nhìn người đang quỳ trước mặt mình.
"Chúng tôi đã dùng hết toàn lực đi tìm, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra cô Tô, trừ phi có người cố ý phong tỏa tin tức, không muốn để cho chúng tôi tìm ra."
"Vài ngày trước, anh cam đoan cái gì với tôi cái gì, giờ quên rồi sao?"
Thịnh Vân Hạo giọng nói không kiên nhẫn làm người đang quỳ càng thêm sợ hãi, trong lòng mắng mình thật sự là không có mắt, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Hạo, hơn phân nửa khu vực chúng tôi đã tìm, chỉ còn..."
"Chỉ còn cái gì?" Thịnh Vân Hạo ngước mắt nhìn.
"Chỉ còn nhà họ Lục là không có tra xét." Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ.
"Tôi cho anh thêm hai ngày cuối cùng." Thịnh Vân Hạo đứng dậy đi tới trước cửa sổ kính, nhìn xem ánh nắng chiếu rọi vào nói: "Nếu như còn không tìm ra người, anh biết hậu quả là gì rồi chứ?"
Người trên đất lộn nhào đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Cảm… Cảm ơn tổng giám đốc."
Rất nhanh, sau lưng truyền đến âm thanh đóng cửa, thịnh Vân Hạo nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, trong lòng đau nhức cùng cực, tay cầm điếu thuốc có chút phát run.
Rốt cục là cô ở đâu, Tuyết Vy?
Từ lúc Tô Tuyết Vy biến mất không thấy tăm hơi đã hơn một tuần lễ, trong một tuần này, Thịnh Vân Hạo không phải ở công ty thì chính là ở bờ sông, hi vọng có thể trông thấy thân ảnh Tô Tuyết Vy, nhưng mà thực tế đâu như mơ ước.
Trong đầu vang lên câu nói vừa rồi của người kia ''nhà họ Lục bên kia còn chưa có tra xét".
"Đúng rồi!"
Nắm đấm hung hăng giáng xuống lan can, tay chấn động đến đau nhức mà run lên, nhưng cũng không bằng thống khổ trong lòng anh.
"Nhà họ Lục, có phải cô ấy đang ở đó không?"
Sư tử cao ngạo giờ này không thể không thỏa hiệp, nếu như Tô Tuyết Vy thật sự ở nhà họ Lục, anh cũng sẽ có biện pháp để một lần nữa đưa Tô Tuyết Vy trở lại bên cạnh anh, Tô Tuyết Vy chỉ có thể là của một mình anh.
Nếu như cô muốn tự do, anh sẽ cho cô tự do, hơn nữa là tự do ở dưới tầm bảo hộ của anh, nếu như cô không còn yêu anh. Nghĩ đến đây, con ngươi Thịnh Vân Hạo co rụt lại, không, anh sẽ không để cho việc này xảy ra.
Bất luận là dùng phương pháp gì anh cũng sẽ để Tô Tuyết Vy một lần nữa sẽ trở lại bên cạnh anh, cho dù là, Tô Tuyết Vy hận anh, anh cũng không còn gì nuối tiếc.
'Ring!'
Điện thoại trên bàn đổ chuông, anh quay người lại hành lang bên cạnh bàn làm việc, dập tắt khói trong tay, mắt nhìn tên trên điện thoại, Chu Hạo Thanh.
"Có việc gì?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng lo âu: "Người đàn ông kia chết rồi."
Thịnh Vân Hạo nhíu chặt lông mày, hỏi: "Ai?"
"Người đàn ông đâm chết Tô Minh Nguyệt, chết tại cục cảnh sát." Chu Hạo Thanh trong giọng nói hiện ra tâm tình không dám tin.
... Cũng trong nháy mắt, Thịnh Vân Hạo liền khôi phục nguyên trạng nói: "Đến ở cục cảnh sát gặp đi."
Nói xong anh cũng cúp điện thoại, nghi vấn trong lòng lại sâu hơn, Mạnh Tú Cầm không có tin tức, bên này lại xảy ra chuyện, đến cuối cùng còn có việc gì anh không biết nữa?
Cầm lên chiếc áo khoác trên ghế anh đi ra ngoài cửa, trợ lý thấy Thịnh Vân Hạo liền hỏi: "Tổng giám đốc, có cần đưa anh đi không?"
Thịnh Vân Hạo dừng bước chân một chút, nói: "Không cần, tự tôi đi là được!"
Anh vội vàng lao ra khỏi cao ốc, lái xe thẳng đến cục cảnh sát.