Vợ Yêu, Em Phải Là Của Tôi!

Chương 22: Ghen

Lời nói của Tô Tuyết Vy đã phá vỡ sự im lặng giữa hai người đàn ông.

Thịnh Vân Hạo liếc nhìn Tô Tuyết Vy, cảm giác đau lòng cũng không đành lòng khi nãy xuất hiện giờ đây hoàn toàn biến mất khi Chu Hạo Thanh xuất hiện, chỉ có tức giận.

“Hóa ra là cậu Thanh đây bằng cách này lừa dối một người phụ nữ.” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn Chu Hạo Thanh và Tô Tuyết Vy.

“Anh có ý gì?” Tô Tuyết Vy lạnh giọng chất vấn.

"Tôi có ý gì cô không hiểu được sao? Tô Tuyết Vy, cô đúng là đi đến đâu cũng không quên quyến rũ đàn ông."

Giọng nói lạnh lùng của Thịnh Vân Hạo giống như một chậu nước lạnh dội vào người Tô Tuyết Vy.

"Tổng giám đốc Cảnh mong anh chú ý cách dùng từ, Tuyết Vy là người như thế nào tôi so với anh biết rất rõ, nếu như tổng giám đốc Cảnh không còn gì nói nữa, chúng tôi đi trước." Chu Hạo Thanh bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt chính là sự lạnh lùng.

Nhưng Thịnh Vân Hạo làm sao có thể để hai người họ rời đi dễ dàng như thế? Anh bước tới, đứng trước mặt Chu Hạo Thanh và Tô Tuyết Vy, nhìn Tô Tuyết Vy sắc mặt xanh mét.

"Đừng tưởng rằng cô tìm được nhà họ Châu làm chỗ dựa vững chắc, liền có thể rời đi, máu của Tô Minh Nguyệt phải do cô truyền, cho dù có phải lấy hết máu của cô, tôi cũng muốn cứu cô ấy." Lời nói của Thịnh Vân Hạo vẫn tàn nhẫn như trước đây.

"Dựa vào cái gì? Nếu như anh muốn tôi truyền máu cho Tô Minh Nguyệt thì phải đáp ứng điều kiện của tôi, bằng không thì đừng bàn đến." Tô Tuyết Vy trừng mắt nhìn Thịnh Cảnh Vân bản thân cũng không cho phép mình yếu thế mà trả lời.

Thịnh Vân Hạo dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhanh chóng bị Chu Hạo Thanh ngắt lời.

"Tổng giám đốc Cảnh, xin anh đừng lợi dụng khó khăn của người khác, hơn nữa thể chất của Tuyết Vy cũng không thích hợp để cô ấy hiến máu lần nữa, nếu như anh nhất quyết muốn làm, tôi cũng chỉ còn cách nhờ vào pháp luật để giải quyết." Trong lời nói của Chu Hạo Thanh có một nửa muốn đàm phán nhưng một nửa cũng chính là đe dọa.

Tuy nhiên đối với Thịnh Vân Hạo mà nói lại giống như nghe thấy một câu chuyện cười, Thịnh Vân Hạo cười lạnh, ngẩng đầu lên ánh mắt lạnh lùng khát máu nói: "Không đến lượt người ngoài xen vào chuyện của tôi với Tô Tuyết Vy."

Cơn tức của Thịnh Vân Hạo dường như đã gần đến giới hạn.

Chu Hạo Thanh cũng không cam lòng yếu thế mà tiến lên từng bước, trả lời từng chữ một.

"Chuyện của Tuyết Vy cũng chính là chuyện của tôi, tôi mặc kệ Tổng giám đốc Cảnh đối với Tuyết Vy có hiểu lầm gì, hiện tại tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh dễ dàng bắt nạt Tuyết Vy."

Thực ra từ lâu Chu Hạo Thanh đã sớm biết mối quan hệ của Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo, nhưng anh ta chính là không quen nhìn Thịnh Vân Hạo ức hϊếp Tô Tuyết Vy như vậy, cô xứng đáng được một người đàn ông tốt hơn yêu mình, còn Thịnh Vân Hạo chính là không xứng.

Bất kể như thế nào, bây giờ Chu Hạo Thanh đã trở lại, anh ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tô Tuyết Vy.

Ánh mắt sắc lạnh của Thịnh Vân Hạo nhìn về phía Tô Tuyết Vy, trong mắt chính là chất vấn cũng tức giận Tô Tuyết Vy có thể thấy rõ, nhưng cô căn bản không hề hé răng, giống như đang chống lại Thịnh Vân Hạo bằng một giọng nói vô hình.

Sự im lặng của Tô Tuyết Vy đối với Thịnh Vân Hạo trong mắt Chu Hạo Thanh mà nói chính là sự cam chịu, Chu Hạo Thanh có thể ra mặt cho cô hay không?

Anh là cái gì, anh đau lòng cũng không cam lòng nhiều năm như vậy?

Sự bi thương bỗng nhiên xuất hiện trong mắt Thịnh Vân Hạo nhưng Tô Tuyết Vy lại không hề thấy, nhưng mà dù sao cũng chỉ là trong nháy mắt, giây tiếp theo anh đã vung nắm đấm về phía mặt Chu Hạo Thanh.

Hành động bất ngờ của Thịnh Vân Hạo khiến Tô Tuyết Vy ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Thịnh Vân Hạo lại có thể động thủ với Chu Hạo Thanh, vội chạy lại đỡ anh ta dậy, nhẹ giọng hỏi.

"Anh không sao chứ?"

Chu Hạo Thanh đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, đối Tô Tuyết Vy mà lắc đầu.

Tô Tuyết Vy lúc này mới nhìn về phía Thịnh Vân Hạo mà tức giận trách mắng.

"Thịnh Vân Hạo, anh đang làm gì vậy? Anh bị điên à?"

Nhưng Tô Tuyết Vy đối với Chu Hạo Thanh khẩn trương như vậy càng khiến cho anh cảm thấy tức giận, chẳng lẽ cô thực sự thích Chu Hạo Thanh?

Trong lòng Thịnh Vân Hạo chính là không ngừng tự hỏi chính mình, nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đã làm cái gì?

"Như thế nào, đau lòng? Không ngờ cô lại vì một người đàn ông mà đau lòng như vậy." Trước khi Thịnh Vân Hạo nói xong Chu Hạo Thanh đã đánh về phía anh.

Tô Tuyết Vy nhìn thấy một màn này cũng không khỏi khϊếp sợ, cô không ngờ một người đối với người khác luôn ôn tồn lễ độ như Chu Hạo Thanh cũng sẽ đánh lại.

"Hai người đang làm gì vậy? Được rồi, hai người cứ đánh đi, tốt nhất là đều đánh chết."

Tô Tuyết Vy tức giận, cảm thấy Thịnh Vân Hạo cùng Chu Hạo Thanh chẳng khác nào hai đứa trẻ.

Sau đó cô không hề để ý tới bọn họ, xoay người đi vào bên trong phòng bệnh, để cho họ đánh nhau, bây giờ toàn bộ tâm tư trên người cô đều chỉ quan tâm tới Thần Vũ, cô cũng không còn sức lực để chú ý đến họ nữa.

Tô Tuyết Vy không biết Thịnh Vân Hạo và Chu Hạo Thanh sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng không ai tìm đến cô, cô vui vẻ vì có được một ngày yên lặng.

Dường như mọi chuyện đều đã được định sẵn, Tô Tuyết Vy không ngờ sẽ lại một lần nữa dây dưa với Thịnh Vân Hạo, hơn nữa còn có Chu Hạo Thanh.

Ngay khi Tô Tuyết Vy đang làm thủ tục xuất viện cho Thần Vũ.

Chu Hạo Thanh dường như đã biết từ trước sáng sớm liền đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Thần Vũ.

Khóe miệng Chu Hạo Thanh vẫn còn vết bầm tím, Tô Tuyết Vy đột nhiên có chút áy náy nhìn anh ta, dù sao Chu Hạo Thanh cũng vì cô nên mới bị đánh.

“Chuyện xảy ra ngày hôm qua, thực sự xin lỗi, tại tôi nên anh mới bị đánh.” Tô Tuyết Vy ngượng ngùng xin lỗi.

Chu Hạo Thanh vẫn như trước nở một nụ cười ấm áp.

“Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến em.” Chu Hạo Thanh an ủi nói.

Tô Tuyết Vy nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói nữa, quay sang thu dọn đồ cho Thần Vũ, hiện tại bác sĩ đề nghị cô đưa Thần Vũ trở về nghỉ ngơi, vì tốt cho Thần Vũ cô cũng chỉ có thể như thế.

“Tuyết Vy, về sau để cho anh tới chăm sóc cho em và Thần Vũ đi.” Chu Hạo Thanh nhìn thấy bộ dạng gầy yếu của cô, bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng mà nói.

Anh ta không muốn nhìn thấy Tô Tuyết Vy đau khổ mà chống đỡ Thần Vũ như vậy, cô rất vất vả.

Tô Tuyết Vy nghe vậy, bỗng nhiên khựng lại tiếp theo liền cười yếu ớt mà trả lời.

“Không cần, tôi có thể chăm sóc cho Thần Vũ.” Trước đây Chu Hạo Thanh luôn là người chăm sóc cô, hiện tại cô về nước sao có thể phiền đến anh ta như vậy được.

Huống chi cô mới biết thân phận của anh ta, người thừa kế trong tương lai của tập đoàn Châu thị mà cô chỉ là một người phụ nữ bình thường hèn mọn cho dù cô đối với Chu Hạo Thanh không có tình yêu nam nữ nhưng cô cũng không muốn ảnh hưởng đến tương lai của anh ta.

"Tuyết Vy, anh không có ý đó, em và Thần Vũ trong này cũng không có chỗ dựa, cho nên anh muốn chăm sóc cho hai người, giống như trước kia khi còn ở Mỹ, như là bạn bè không được sao?"

Chu Hạo Thanh cảm thấy rằng Tô Tuyết Vy dường như đã thay đổi rất nhiều sau khi trở về nước.

Có lẽ là vì Thần Vũ đi, cô so với trước kia càng thêm kiên cường, cậu cảm thấy vô cùng đau lòng cho dù biết trong lòng của cô không có mình, Chu Hạo Thanh vẫn luôn muốn chăm sóc cho cô thật tốt.

"Thật sự không cần, sau khi về nước tôi đã tìm được một công việc cũng như nơi ở, thật sự cảm ơn anh rất nhiều, tôi không sao." Tô Tuyết Vy khéo léo từ chối.

Chu Hạo Thanh nhìn cô, càng nhìn lại cảm thấy có gì đó kỳ quái dường như lần này anh ta về nước. Tô Tuyết Vy đối với anh ta có chút né tránh, nhưng mà bản thân Chu Hạo Thanh lại cho rằng đó là ảo giác của mình.