Thân thể rắn chắc của Từ Ba Ba hoàn toàn đè trên người Mật Nhụy, vùi đầu trong cổ cô, da thịt mẫn cảm bị nhịp thở và lông tóc chạm vào hơi ngứa. Đặc biệt là ngực, cặρ √υ' phát dục tốt đẹp bị ép xuống, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Điều càng chịu không nổi chính là Từ Ba Ba còn đè ép cọ xát qua lại không ngừng.
“Ư ~ đừng ~”
Sau đó có một thứ cưng cứng để giữa hai chân Mật Nhụy, còn hơi nóng.
Tiếp theo nó bắt đầu đâm vào chỗ cô đi tiểu.
“A ~”
Cô căn bản khống chế không được, bắt đầu rêи ɾỉ.
“Đừng mà ~ Kỳ quá ~”
“Kỳ chỗ nào?” Từ Ba Ba thở hổn hển, đâm càng dùng sức.
“A ô ~”
Thân thể Mật Nhụy run run, tay đẩy bả vai anh cả nhưng không đẩy nổi, cằm khó chịu gác trên vai hắn, hai chân không khỏi khép chặt, kẹp lấy eo hắn.
Từ Ba Ba cảm thấy cả người cực kỳ nóng, muốn nói kɧoáı ©ảʍ gì đó thì cũng không phải quá nhiều, côn ŧᏂịŧ còn sắp bị qυầи ɭóŧ nghẹn chết, nhưng chính là có một cổ xúc động, nữ hài được ôm vào trong ngực mềm mại nho nhỏ, còn rất biết kêu ~
“A a ~ anh cả ~ đừng mà ~”
Nhưng cô càng kêu, Từ Ba Ba đâm càng nhanh, càng tàn nhẫn.
Mật Nhụy bị đâm cho đầu óc choáng váng, mơ hồ cảm thấy hình như qυầи ɭóŧ của mình đã ướt…
“Anh cả... Có phải em tiểu rồi không ~”
Từ Ba Ba thở hổn hển: "Mặc qυầи ɭóŧ mà còn có thể tiểu ~ Em da^ʍ quá ~”
Mật Nhụy không thể tiếp thu việc cô đã từng tuổi này còn đái trong quần, giãy giụa cầu xin: “Anh cả ~ em chịu không nổi ~ muốn tè ra quần, a a~”
Cô không biết anh cả lấy cây gậy nóng bỏng ở đâu ra thọc cô, sắp đâm lủng qυầи ɭóŧ, cảm giác đi tiểu càng ngày càng khó nhịn khiến cô hoảng hốt, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ê ê a a ghé vào trên vai anh cả, hy vọng hắn nhanh kết thúc.
Từ Ba Ba bị lời này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, huyết khí dâng lên, cuối cùng đâm vài cái đặc biệt tàn nhẫn, tiếp đó đè nặng Mật Nhụy, một lúc lâu sau cũng không động đậy.
Thân thể rắn chắc của Từ Ba Ba hoàn toàn đè trên người Mật Nhụy, vùi đầu trong cổ cô, da thịt mẫn cảm bị nhịp thở và lông tóc chạm vào hơi ngứa. Đặc biệt là ngực, cặρ √υ' phát dục tốt đẹp bị ép xuống, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Điều càng chịu không nổi chính là Từ Ba Ba còn đè ép cọ xát qua lại không ngừng.
“Ư ~ đừng ~”
Sau đó có một thứ cưng cứng để giữa hai chân Mật Nhụy, còn hơi nóng.
Tiếp theo nó bắt đầu đâm vào chỗ cô đi tiểu.
“A ~”
Cô căn bản khống chế không được, bắt đầu rêи ɾỉ.
“Đừng mà ~ Kỳ quá ~”
“Kỳ chỗ nào?” Từ Ba Ba thở hổn hển, đâm càng dùng sức.
“A ô ~”
Thân thể Mật Nhụy run run, tay đẩy bả vai anh cả nhưng không đẩy nổi, cằm khó chịu gác trên vai hắn, hai chân không khỏi khép chặt, kẹp lấy eo hắn.
Từ Ba Ba cảm thấy cả người cực kỳ nóng, muốn nói kɧoáı ©ảʍ gì đó thì cũng không phải quá nhiều, côn ŧᏂịŧ còn sắp bị qυầи ɭóŧ nghẹn chết, nhưng chính là có một cổ xúc động, nữ hài được ôm vào trong ngực mềm mại nho nhỏ, còn rất biết kêu ~
“A a ~ anh cả ~ đừng mà ~”
Nhưng cô càng kêu, Từ Ba Ba đâm càng nhanh, càng tàn nhẫn.
Mật Nhụy bị đâm cho đầu óc choáng váng, mơ hồ cảm thấy hình như qυầи ɭóŧ của mình đã ướt…
“Anh cả... Có phải em tiểu rồi không ~”
Từ Ba Ba thở hổn hển: "Mặc qυầи ɭóŧ mà còn có thể tiểu ~ Em da^ʍ quá ~”
Mật Nhụy không thể tiếp thu việc cô đã từng tuổi này còn đái trong quần, giãy giụa cầu xin: “Anh cả ~ em chịu không nổi ~ muốn tè ra quần, a a~”
Cô không biết anh cả lấy cây gậy nóng bỏng ở đâu ra thọc cô, sắp đâm lủng qυầи ɭóŧ, cảm giác đi tiểu càng ngày càng khó nhịn khiến cô hoảng hốt, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ê ê a a ghé vào trên vai anh cả, hy vọng hắn nhanh kết thúc.
Từ Ba Ba bị lời này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, huyết khí dâng lên, cuối cùng đâm vài cái đặc biệt tàn nhẫn, tiếp đó đè nặng Mật Nhụy, một lúc lâu sau cũng không động đậy.