Chap 19: Dị nhân
Khanh nhanh tay bật đèn bàn ở gần đó, cậu ta nhìn quanh để xem âm thanh đó mới phát ra từ đâu.
Và rồi, Khanh cười khẩy, cậu nhóc nhặt cái gối ôm lên, nhìn con bé tóc đỏ rồi tiến lại gần nó đầy hứng thú.
Nhược Phong cảm nhận được có thứ gì đó đang xượt qua trên mặt mình, nó mở mắt tỉnh dậy. Một thằng con trai với bản mặt nghiêm túc giả tạo, ánh mắt đầy ham muốn. Nó hất vội tay thằng con trai ra khỏi mặt mình rồi vùng dậy.
- Làm gì mà hốt hoảng vậy cưng?
Khanh thả nhẹ cái gối xuống ghế, từ từ tiến lại chỗ Nhược Phong. Nó đứng dậy khỏi ghế, bước đi mà không hề tiếp cậu ta lời nào.
Khanh tỏ ra không hài lòng trước thái độ của nó, anh đứng dậy kéo nó, cánh tay thô ráp xiết chặt tay Nhược Phong, nó ra sức giằng tay lại…
- Đi đâu mà vội vậy em? Xinh xắn thế này mà sao không biết nghe lời thế.
Phong hơi hoảng, nó không hiểu cậu ta cần gì ở nó nhưng có vẻ như điều đó không mấy gì tốt đẹp. Khanh tiến lại gần Phong hơn, cậu nhóc nhìn nó bằng anh mắt đầy dâʍ đãиɠ.
- Người mới à cưng?
- ……
- Tên gì?
- ……
- Câm à em?
- ……
- Mày đang làm tao cáu đấy!
- ……
Khanh không chịu nổi thái độ của Nhược Phong, anh nghiến hàm, tính bạo lực đã thôi thúc anh ta chuyển từ bình tĩnh sang dùng vũ lực.
Khi mà tất cả đã đến đoạn cao trào thì đâu đó vang lên tiếng “Bụp bụp”. Khanh vội ngoảnh ra ngoài cửa, phía cổng chính có tiếng động kì lạ, có thể có kẻ nào đó đã xâm nhập. Anh liền lao ra và trước khi đi có quay lại đính chính với nó một lời tuyên bố:
- Đừng nghĩ rằng mày đã thoát!
Nhược Phong không hiểu ý định của Khanh, anh ta là ai? Nó cũng chẳng cần phải biết, nó nghĩ vậy. Phong quay lại phía ghế, nhặt cái gối ôm, nó sẽ tiếp tục với giấc ngủ của mình.
Ngay mấy giây sau đó cánh cửa phòng chính lại bật mở, ai đó chạy như gặp nạn lao về phía Phong, lay người nó rất mạnh.
Nhược Phong nhìn đứa con gái trước mặt, nếu không nhầm thì đó là con bé giúp việc.
Con bé giãy nảy lên, cứ nhất thiết nắm tay Phong rồi kéo đi và không mở miệng nói câu nào.
Phong không thể hiểu nổi con nhỏ định làm gì, nó dừng lại và không đi theo nhỏ giúp việc. Vậy rồi cô bé cũng phải vung tay loạn lên, miệng lắp bắp không lên tiếng.
Cô ta bị câm ư!?
Nhỏ giúp việc nhìn Phong mong rằng nó sẽ hiểu được những gì mình mới nói nhưng có vẻ Phong không hiểu gì. Con bé vội vàng kéo tay Nhược Phong chạy ra khỏi tòa nhà chính.
Nhược Phong bị nhỏ kéo chạy thật nhanh về khu nhà 1 tằng phía sau. Nó dừng lại trước cửa và nhất định không đi theo con bé giúp việc vào trong.
Con nhỏ như loạn cả lên vì Nhược Phong không hiểu ngôn ngữ của nó.
Một đứa giúp việc đi từ phía Ctiến lại( khu nhà do Khanh quản lí)
- An…mày vừa đi đâu thế!?
- (Mang cơm cho đám bảo vệ)
- Nhanh về phòng đi, tao mới thấy thằng Khanh ngoài kia đó!
An lúng túng một lúc, con bé nghĩ ra cách để Nhược Phong có thể hiểu được ngôn ngữ của mình. An kéo tay Nhược Phong lên, nó vội vàng giụt tay lại nhưng không kịp. An vẽ lên tay nó hai chữ gọn lỏn “Sàm sỡ”…
………
Nhược Phong không thể ngủ được, chiếc giường này quá nhỏ đối với nó và An. Phong ngồi dậy, nó hiểu được ý tốt của con nhóc nhưng như thế này có vẻ cực cho An quá, phòng giành cho giúp việc nhỏ chỉ bằng một góc của khu nhà chính. Căn phòng thưa thớt vài cái đèn bóng vàng, ánh sáng cứ mập mở lúc được lúc mất, hai mươi mấy con người bị nhét vào một không gian chật chội, những chiếc giường tầng cao ngút xếp xen kẽ ọi người ngủ. Nói một cách khác nơi đây giống một cái ổ hơn là 1 căn nhà.
Vì lí do gì đó mà An giúp nó, nó nghĩ vậy. Khanh là ai và anh ta có quyền hành gì ở đây Nhược Phong không biết, nhưng nó hiểu được ý An nói rằng hắn ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Vậy nên nó đã quyết định ở lại phòng An, ít nhất vào hôm nay.
4 giờ sáng:
Nhược Phong chợp mắt được một lúc, nó đã xuống giường và ngủ trên cái ghế gỗ mọt mẹt gần giường An. Tiếng chuông kêu ở đâu đó thúc giục cả phòng, mấy nhỏ giúp việc nhanh chóng ra khỏi giường rồi tập trung ở ngoài sảnh.
An mặc đồng phục xong mau chóng ra ngoài sảnh, trước khi đi con nhỏ có thấy Nhược Phong nằm trên ghế nhưng con bé không có ý định gọi, cô ấy cần được ngủ thêm chút nữa.
Ả quản lí nhà B( quản lí người giúp việc) phân công nhiệm vụ ngày cho từng đứa rồi thét lác chúng nó trở về phía nhà chính để làm việc.
Ả ta là Hell, một con quái vật có hơn mà không có kém. Ả là kẻ mà bất cứ ai hễ gặp mặt cũng phải khϊếp sợ.
Ả vào phòng, cả đêm hôm qua ả đã phải thức trắng để lên danh sách mật cho Khanh, mấy gã này thật là không thể để yên được, tuần vừa qua đã để mất trộm trong khô, Lão quản lí mà biết ắt sẽ nổi cáu à xem. Ả trở về cái gường bành trướng của mình ở giữa phòng, thả lưng xuống định ngủ thì….ả khựng lại….một con nhãi ranh vẫn nằm ở kia và chưa thèm dậy làm việc.
Hell ném cái cốc thủy tinh gần đó về phía con bé nằm trên ghế, chiếc cốc đập vào tường rồi bắn ra tung tóe.
Nhược Phong nhận thấy âm thanh ở gần mình liền mở mắt ngồi dậy, nó nhìn quanh phòng, chẳng con ai…ngoại trừ nó và……..một con quái vật…!!!
Hell lao xồng xộc đến chỗ Nhược Phong, ả trừng mắt nhìn nó
- Mấy giờ rồi mà mày còn ngủ hả con ranh!
Nhược Phong vội quay mặt đi, nókhông dám nhìn ả ta lâu, gương mặt quái gở của ả làm nó kinh hãi. Khuôn mặt bị đẽo gọt một cách thô bạo, hai bên má lõm sâu vào trong, gò má rách nát bởi quá nhiều vết tích của mũi kim khâu. Một đứa con gái thật lập di.
- Mày thái độ với tao hả con kia!
- Tôi không phải người giúp việc.
Nhược Phong chậm rãi nói, nó nghĩ rằng ả ta bị nhầm lẫn.
- Con này giỏi, dám cãi tao à…
Hell vớ lấy cây chổi gần đó chĩa về phía Nhược Phong
- Có pải lâu này tao hiền với chúng mày quá nên chúng mày được nước làm tới đúng không? “Bụp” “Bụp” Mày cãi nữa đi “Bụp” “Bụp”
Ả đập tới tấp vào người Nhược Phong, nó thấy mình bất lực và chẳng thể chống đỡ được cũ đập của ả. Nó ngã xuống sàn, cán chổi vẫn cứ đập bùm bụm lên người nó, đau rát.
Mấy mảnh thủy tinh trên nền xuyên vào da Phong, cái đau như nhức nhối, máu bung ra trên sàn nhuốm đỏ một mảng đất lạnh…