Dụ Hoan

Chương 7: Uống ᗪâʍ Ŧɦủy̠, ăn tiểu tao bức của cô

Diệp Tuyết Nhi sững sờ, Đàm Nghị lúc này thoải mái ôm lấy cô, đem cô ngồi trên ghế, nửa quỳ giữa hai chân cô, khàn giọng “Nào, xốc váy em lên, cho anh xem bức.”

Diệp Tuyết Nhi chớp mắt, bối rối nhấc váy mình lên

Phía trên chiếc đùi tuyết trắng là chiếc qυầи ɭóŧ nửa trong suốt bao lấy tiểu bức, hai chân bởi vì mở rộng cho nên có thể thấy vệt nước trên qυầи ɭóŧ rõ ràng.

Đàm Nghị nhịn không được cúi đầu, dùng chóp mũi cách lớp qυầи ɭóŧ cọ cọ da^ʍ huyệt, Diệp Tuyết Nhi lập tức rêи ɾỉ, tiểu huyệt “xuy” một tiếng, chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Côn ŧᏂịŧ đã cứng đến phát đau, Đàm Nghị vươn đầu lưỡi, điên cuồng cách lớp qυầи ɭóŧ liếʍ cửa huyệt, kéo một đường từ dưới lên trên, chạm đến âm hạch mẫn cảm. Diệp Tuyết Nhi bị liếʍ đến đôi vυ' không nhịn được run rẩy.

“Không, không cần như vậy.”

“Không cần như vậy?”

“Không, không cần liếʍ…”

“Muốn anh vứt qυầи ɭóŧ em liếʍ vào bên trong tiểu bức sao?”

Diệp Tuyết Nhi thật muốn gật đầu, nhưng lại xấu hổ không dám. Đàm Nghị cũng không cử động, cứ như vậy nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Cô nhịn không nổi, mở to đôi mắt sương mù cầu xin “Cầu, van cầu anh dùng đầu lưỡi liếʍ bức em.”

Đàm Nghị cuối cùng cũng vừa lòng “Vừa rồi tôi nói như thế nào?”

Ngón tay cô run rẩy, chậm rãi đem chân gác lên ghế, tạo thành hình chữ M tách ra, đem vạt váy vén lên trên bụng, run rẩy kéo qυầи ɭóŧ xuống, ném lên trên ghế.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô đã hoàn toàn xấu hổ không nhịn được.

Hai tay cô che kín mắt, đôi môi đỏ mọng thở hổn hển.

Đàm Nghị kéo tay cô ra, “Mở to hai mắt nhìn anh hầu hạ tiểu bức em như thế nào…”

Hắn nói xong liền cúi đầu, vươn đầu lưỡi nóng hổi ra.

Giống như ăn một món bánh kem ngọt ngào, đầu lưỡi tách mở cánh hoa môi, cọ vào âm hạch mẫn cảm. Kỹ thuật hắn thực điêu luyện, khiến cho Diệp Tuyết Nhi dần sinh ra cảm giác muốn “phun nướ© ŧıểυ”, nộn huyệt hưng phấn không ngừng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Đàm Nghị cũng chịu không nổi, há mồm đem cánh hoa môi và tiểu hạch ngậm vào trong miệng, giống như hôn môi, hung hăng hút, liếʍ, lại khẽ cắn, tiểu huyệt nhất thời ướt đẫm một mảng.

“A…Phía dưới…A a a a…Thật thoải mái….Bị liếʍ thật thoải mái…”

Diệp Tuyết Nhi đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, dâʍ ɖị©ɧ giống như dòng suối liều mạng phun ra. Cô thét chói tai, đã quên đi bản thân đang ở nơi nào, cũng quên đi sự xấu hổ lúc ban đầu.

Đàm Nghị đột nhiên ôm lấy cái mông cô, đem đùi cô gác lên vai mình, sau đó vùi đầu há mồm hút lấy dâʍ ŧᏂủy̠ tràn đầy trong huyệt, đầu lưỡi nóng bỏng thỉnh thoảng đảo quanh bên trong.

Diệp Tuyết Nhi chưa bao giờ chịu qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lập tức cảm giác được kɧoáı ©ảʍ dâng trào, có chút không khống chế được, “nướ© ŧıểυ” liền phun ra.

Dòng “nướ© ŧıểυ dịch” kia trực tiếp phun thẳng vào cái miệng lớn của Đàm Nhị, bị hắn nuốt hết xuống.

Diệp Tuyết Nhi vô cùng kích động “Anh, anh sao có thể nuốt nó…”

Hắn nở nụ cười “Đây không phải nướ© ŧıểυ, là mật dich trong tiểu huyệt em…”

Đàm Nghị nói xong liền dùng đầu lưỡi tiến vào huyệt nhỏ co rút, giống như giao hợp bên trong tiểu huyệt “chụt chụt” không ngừng, đôngg thời kéo tay cô, để cho Diệp Tuyết Nhi tự chơi đùa âm hạch của mình.

Diệp Tuyết Nhi tỉnh tỉnh mê mê, Đàm Nghị muốn cô làm gì cô cũng đều làm theo.

Tiểu huyệt bị đầu lưỡi đâm vào cùng với cảm giác tự bản thân chơi đùa hoa hạch khiến Diệp Tuyết Nhi rêи ɾỉ càng thêm lợi hại, vô thức phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ.

“A a a a thật thoải mái, tiểu huyệt bị đầu lưỡi liếʍ cắm thực thỏa mái, âm hạch cũng thích lắm, a a a a, em không được, sướиɠ quá, a a a a a…”

Đàm Nghị cảm thấy đầu lưỡi của chính mình bị tiểu huyệt vừa khít khao vừa ẩm ướt cắn đến tê rần, đại dươиɠ ѵậŧ cũng đau sắp chết, hắn nín không được, cả người một thân mồ hôi, thu hồi đầu lưỡi từ trong hoa huyệt kéo theo một sợi bạc nước mỏng, ngón giữa từ từ đâm vào bên trong tiểu huyệt.