Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 51

Chương 51: Chữa khỏi đói bụng
Lưu Na mới vừa vặn bước vào cửa phòng đã nhìn thấy Lương Ý ngồi ở trên ghế sa lon úp mặt vào hai lòng bàn tay khóc dọa sợ không nhẹ. Cô ấy bước nhanh chạy lên trước, sắc mặt trắng bệch, cánh môi run rẩy hỏi,"Tiểu Ý? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lương Ý nghe thấy Lưu Na hỏi, chậm chạp ngẩng đầu, lấy tay tùy ý vuốt mặt, lau hết vệt nước mắt trên gò má đi, hốc mắt cô sưng sưng hồng hồng, lòng trắng mắt còn có vài sợi tơ máu, nhìn một cái cũng biết cô đã khóc được một lúc.

"Na Na, có thể tớ sắp chết rồi." Cô nghẹn ngào nghiêng mặt, ánh mắt né tránh.

Lương Ý nhỏ giọng nói, nước mắt ròng ròng làm gương mặt của Lưu Na lập tức trắng xanh, sau trở nên trắng bệch, so với lúc mới vừa vào cửa thì càng thêm dọa người. Cô ấy kinh ngạc nhìn Lương Ý, trong lòng hỗn loạn, cổ họng như bị thứ gì chẹn ngang, nói không ra lời.

"Nhưng mà trước khi tớ chết, tớ nhất định sẽ để cho cậu rời khỏi nơi này. Tớ thề!" Lương Ý quay đầu nhìn cô ấy, nói lời thề son sắt với cô ấy. Tròng mắt cô lóe ra lòng tin tuyệt đối, như có ma lực làm người ta không thể không tin.

Lưu Na sững sờ một lúc lâu rốt cuộc khôi phục lại, khôi phục khả năng nói chuyện, cô ấy nở nụ cười miễn cưỡng, khô khốc mà nói, "Tiểu Ý, chớ suy nghĩ lung tung. Sẽ không chết, chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây . Cho nên, đừng cứ mãi tự mình hù dọa mình, biết không?" Lưu Na ngẩng đầu lên, sờ sờ đầu Lương Ý giống như là sờ đầu cún con.

Lương Ý cắn cắn môi, hạ mắt, "Tớ còn tưởng rằng giống như kiểu trước đây sẽ là một đấm nện xuống đấy." Cô nhỏ giọng nói thầm.

Khả năng nghe của Lưu Na rất tốt, tròng mắt nhíu lại, thầm nghĩ hàng này quả nhiên là vênh váo, không đánh không được! Cô ấy cười lạnh một tiếng, mở năm ngón tay ra sau gom lại tạo thành quả đấm, nâng lên, sau đó mạnh mẽ nện xuống.

"A ——" Lương Ý ôm đầu đau kêu thành tiếng.

"Bộp!"

Cửa bị người mạnh mẽ xô ra, Lương Ý và Lưu Na không hẹn mà cùng theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy Sở Du đứng ở cửa trong tay bưng bát sứ, sắc mặt âm trầm hướng về phía Lưu Na lớn tiếng chất vấn, "Cô làm gì cô ấy hả?"

Đối mặt với Sở Du thình lình xảy ra, Lưu Na hừ lạnh một tiếng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, "Mắc mớ gì tới cậu? Cho dù tôi bắt nạt cậu ấy, vậy thì sao? Cậu là gì của cậu ấy? Cậu có tư cách gì đứng ở đây chất vấn tôi? !"

Bị Lưu Na xả một trận khiến Sở Du giận tím mặt, con ngươi đen nhánh chậm rãi xuất hiện tơ máu, móng tay ngắn dài ra từng chút một. Lương Ý thấy thế, lập tức kéo Lưu Na ra phía sau mình, quát khẽ với cô ấy: "Na Na, chớ nói!"

"Tớ cứ nói! Tớ cứ nói! Tôi xem cậu ta có thể làm gì tớ nào!" Lưu Na không chịu thua tiếp tục la ầm lên.

Đuôi mắt của Lương Ý liếc thấy móng tay đã duỗi dài đến ước chừng 20 cm, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng, "Đủ rồi, chớ nói!" Cô đột nhiên quay đầu, hướng về phía Lưu Na rống to.

Ở trước mặt cô ấy, xưa nay Lương Ý luôn nhát gan đột nhiên trở nên mạnh mẽ như thế, Lưu Na bị dọa đến sợ ngây người, cô ấy kinh ngạc nhìn cái ót Lương Ý, chỉ nghe được giọng nói hơi có vẻ không kiên nhẫn của Lương Ý vang lên. "Anh tới đây làm gì?"

"Thuốc. . . . . ." Lương Ý mạnh mẽ làm khí thế của Sở Du giảm xuống, tơ máu trong đáy mắt anh nhanh chóng rút đi, ngay cả giọng anh nói chuyện cũng có vẻ không đủ sức lực. Bộ dáng kia, ngược lại có mấy phần tư thế tiểu tức phụ làm việc gì sai.

Lương Ý nhìn anh cẩn thận bưng bát sứ, giọng nói lạnh nhạt: "Đặt vào trên khay trà đi, tự tôi sẽ uống."

"Anh phải nhìn em uống thuốc mới đi." Ánh mắt của anh nhìn Lương Ý tha thiết.

Lương Ý nhăn mày, nhìn khay trà, đề phòng mà nói, "Anh đặt vào trên khay trà."

Lời nói ra lệnh của Lương Ý mang theo lo lắng, cô mà không uống Sở Du lập tức không yên tâm, nhưng Lưu Na có thái độ thù địch khá sâu đối với anh lại phản đối kịch liệt. "Thuốc này có lẽ bị bỏ vật kỳ lạ gì vào. Đừng uống!" Lưu Na nói khẽ với Lương Ý.

Lương Ý nhìn Sở Du bưng bát sứ chậm rãi đi tới trước khay trà, chẳng hề để ý nhỏ giọng nói, "Dù sao đều phải chết, có tăng thêm thứ gì vào trong thuốc thì tớ cũng không quan tâm." Thật ra thì cô cũng có thể không uống, chỉ cần cô không muốn uống thì cô tin tưởng Sở Du cũng sẽ không cưỡng ép cô uống vào, chỉ là. . . . . . Chỉ là cô không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh mà thôi. . . . . .

"Tiểu Ý!" Lưu Na cực kỳ không ủng hộ cô nói.

Bát sứ đã được đặt xong xuôi vào trên khay trà rồi, bụng cô nhất thời truyền đến tiếng vang ùng ục, Lương Ý lúng túng xoay mặt, Lưu Na khinh bỉ lườm cô một cái, đến lúc nào rồi mà còn đói bụng! Thiệt là.

Mặc dù trong bụng Lương Ý kêu ùng ục cũng không lớn, nhưng Sở Du vẫn có thể nghe được. Đối với lần này, anh có chút nóng nảy, hận không thể khiến Lương Ý lập tức uống bát thuốc kia.

Lương Ý cũng có chút bất đắc dĩ, giây phút khẩn trương đối mặt mà bụng của mình rốt cuộc lại bắt đầu đói bụng, chính cô cũng cảm thấy thật mất thể diện. Vì thế, cô ho khan hai tiếng, giả bộ âm thanh mới vừa truyền ra từ trong bụng là ảo giác, mặt nghiêm nghị bưng bát sứ lên.

Lưu Na lại bỗng nhiên đưa tay ra ngăn cản hành động uống thuốc của cô.

"Na Na!"

"Đừng uống!" Lưu Na nhẹ nhàng lắc đầu.

Sở Du ở một bên quan sát, giờ phút này trong lòng gấp như lửa đốt, nhìn thấy Lưu Na ngăn cản động tác uống thuốc của Lương Ý thì càng thêm hận không thể xé nát cô ta ra ép viên, chỉ tiếc Lương Ý vẫn luôn bảo vệ cô ta, làm anh không thể xuống tay.

"Na Na, để cho tớ uống đi." Trong bụng lại truyền đến tiếng kêu ùng ục, Lương Ý thật bất đắc dĩ, cuối cùng cô chỉ có thể mạnh mẽ kéo tay Lưu Na ra, đem thuốc trong bát sứ uống một hơi cạn sạch. Cô đã chịu đủ rồi, không có lúc nào là không bị tế bào trong người kêu gào ra cảm giác quá đói.

"Tiểu Ý? !" Lưu Na thật sự không hiểu tại sao cô phải khư khư cố chấp như thế.

Để chứng minh mình đã uống thuốc xong, Lương Ý nắm bát úp ngược xuống dưới, trong bát cũng không có bất kỳ chất lỏng nào chảy xuống. Sở Du đang căng thẳng rốt cuộc yên lòng nâng lên khuôn mặt tươi cười.

Lương Ý cảnh giác đi về phía trước hai bước, muốn đem bát sứ trả lại cho anh, nhưng quá mức lưỡng lự quan tâm khoảng cách dưới chân mình với anh, không cẩn thận đem bát sứ đυ.ng vào l*иg ngực của anh. Vẻ đau đớn chợt lóe lên dưới đáy mắt anh, ngay tại lúc Lương Ý giương mắt chú ý tới, thì lúc này Sở Du đã khôi phục vẻ mặt thường ngày. Lương Ý ung dung thản nhiên quan sát anh một lượt, phát hiện sắc môi anh nhạt hơn so với trước kia, trên trán còn có vài gân xanh.

Lương Ý theo bản năng muốn hỏi thăm tình trạng thân thể của anh, nhưng ngẫm lại lời này cực kỳ không đúng lúc, vì vậy lại đem lời nói nuốt xuống.

"Nếu như không có chuyện gì khác, anh có thể rời đi. Tôi tạm thời còn không muốn gặp anh." Uống thuốc xong, Lương Ý hất mặt lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách.

Sở Du há mồm, ánh mắt có chút đau thương, hình như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng anh lại cúi đầu, mặt mũi hơi ảm đạm, "Còn. . . . . . Đói bụng không?" Anh ấp a ấp úng hỏi.

Lương Ý nghe được câu hỏi của anh, ngây ngốc, tầm mắt nhìn vè phía trước hơi dại ra, cô đưa tay che bụng của mình, phát hiện cảm giác bụng đói kêu vang mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác dồi dào sinh lực, tựa như ăn xong bữa bữa tiệc no căng, làm người ta dư vị vô cùng.

"Không có!" Cô kinh ngạc nói với anh.

Khóe miệng Sở Du xuất hiện độ cong, con ngươi dính một tầng sắc màu ấm, ánh mắt triền miên mà dịu dàng. Ngũ quan lạnh lùng của anh bởi vì nụ cười mà trở nên ôn hòa chói mắt, ánh đèn chiếu rọi trên gương mặt trắng nõn của anh làm cả người anh xem ra giống như tinh linh tuấn mỹ trong nắng mai.

"Thì thế nào?" Lưu Na vẫn không rõ chân tướng đi lên trước hỏi.

Lương Ý nhìn cô ấy một cái, lại nhìn bụng của mình, không thể không nở nụ cười, "Không đói bụng, tớ không đói bụng!" Cô bắt được ống tay áo của Lưu Na, hưng phấn tuyên bố tin tức tốt này với cô ấy.

Lưu Na nhíu nhíu mày, quay đầu phát hiện Sở Du đã sải bước đi ra khỏi phòng. . . . . .

Nhà họ Lương

Mẹ Lương và ba Lương mới vừa về đến nhà thì xương cả người giống như mềm nhũn ngã trái ngã phải nằm ở trên ghế sofa, Lương Tư vừa lúc xuống lầu thấy thế, lập tức đi vào trong phòng bếp châm hai cốc nước đun sôi để nguội cho bọn họ uống. Lương Bân và sư phụ nghe được giọng nói thì đều từ trong phòng đi xuống.

"Cha, mẹ, thế nào?" Lương Tư cảm thấy quái dị đối với trạng thái của hai người.

Ba Lương thở dài một hơi nói: "Phía đồn cảnh sát nói, Na Na và tiểu Ý còn có những vụ án mất tích thình lình xảy ra gần đây có thể đều là cùng một người gây nên, hơn nữa số người mất tích hai ngày gần đây gia tăng chừng gấp đôi so với một tháng trước. Cho nên hi vọng chúng ta có thể hỗ trợ điều tra."

Lương Bân nhíu nhíu mày, trầm ngâm nói, "Nhưng về chuyện chúng ta hoài nghi nhà họ Sở cũng không có tiết lộ ra ngoài, bên đồn cảnh sát làm sao đột nhiên tìm hai người hỏi chứ?"

Mẹ Lương nhếch lông mày lên, "Chẳng lẽ con quên Hinh Hinh rồi sao? Hinh Hinh là đồng lõa quan trọng tham dự vụ án bắt cóc tiểu Ý. Nhưng cha mẹ Hinh Hinh đã sớm qua đời, những người có quan hệ với con bé, trước mắt xem ra, cũng chỉ có nhà chúng tôi là thân nhất với con bé, đám cảnh sát đương nhiên sẽ tìm tới chúng ta rồi."

Sư phụ vẫn giữ yên lặng đột nhiên đi lên phía trước, đứng ở giữa hai người, "Các ngươi trừ đi đồn cảnh sát, cũng chưa từng đi qua những chỗ khác sao?"

Mẹ Lương và ba Lương liếc mắt nhìn nhau, không hiểu nói: "Không có. Chúng tôi đi đồn cảnh sát cũng không có ngồi taxi, là trực tiếp lái xe đi. Có vấn đề gì à?"

Sư phụ hé miệng mà cười cười, châm chọc nói: "Vấn đề? Đương nhiên là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn đấy." Ông bỗng nhiên vung tay lên, ở trong ống tay áo vẫy ra bùa vàng, đôi môi càng không ngừng đóng mở nhanh chóng, khi bùa vàng rơi xuống từ giữa không trung, khoảng không thế nhưng bắt đầu cháy rừng rực, ông vươn tay thăm dò, lúc bùa vàng sắp thiêu cháy hết, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, nhanh chóng vẽ cái gì đó ở giữa không trung. Khi bùa vàng thiêu đốt xong, giữa trán mẹ Lương và ba Lương đột nhiên phát hiện ra hai hình thoi màu đỏ sậm như y hệt như bớt lại tựa như ấn ký.

"Đây là. . . . . ."

"Ám tống thuật." Sư phụ thở dài một tiếng, thật là mưu kế hay, nếu không chừa một mống thì đã bị lừa gạt rồi. Thật may là ông đã sớm phòng ngừa ngộ nhỡ hạ chú trên thân hai người.

"Ám tống thuật gì?" Lương Tư ngạc nhiên hỏi.

"Một loại thuật theo dõi, thông qua thuật ấy, có thể biết rõ hành động và ngôn ngữ của người bị hạ chú, khi thời gian đến trình độ nhất định thì thuật và người sẽ sinh ra cộng hưởng lẫn nhau, thi thuật giả* có thể khống chế hành vi của người bị hạ chú." Lương Bân giải thích.

*người thực hiện phép thuật

Lư42ơng Bân giải thích làm mẹ Lương và ba Lương tỏa ra cảm giác thất bại, thuật sĩ như vậy, bọn họ thật sự có thể đấu thắng sao? Có thể cứu tiểu Ý ra ư?

"Hai người từng có tiếp xúc tứ chi với ai ở t19rong đồn cảnh sát?" Sư phụ trầm giọng nói.

"Một Tiểu đội trưởng phân đội."

Sư phụ suy tư hồi lâu, "Người này có thể đã bị nhà họ Sở thu mua, hai người có từng nói với bọn họ chuy73ện hai người hoài nghi nhà họ Sở không?"

Mẹ Lương và ba Lương lắc đầu một cái, sư phụ hài lòng gật đầu một cái.

Rất tốt, ít nhất, bọn họ còn có một chút lợi thế sau lưng, hiện tại, ông muốn làm chính là xáo trộn tầm mắt của bọn họ, tranh thủ nhiều thời gian hơn để tăng cường lợi thế của mình.