Cơ thể chợt rơi xuống đã kéo dòng hồi tưởng về quá khứ của Chu Miên quay lại.
Sau khi Bạch Thận Miễn đặt cô xuống, anh nhấc một chân Chu Miên lên, làm lộ ra hoa huyệt vốn bị giấu kín .
"Ưʍ..." Cảm nhận được gậy thịt cứng rắn cách một lớp qυầи ɭóŧ chậm rãi chống đỡ lên hai cánh hoa, Chu Miên lập tức khẩn trương.
Thân dưới của cô vô cùng ẩm ướt, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra chảy xuống cả bắp đùi, để lại trên làn da trắng nõn những vệt nước dính dấp.
Bạch Thận Miễn chắc chắn đã nhìn thấy.
Quả nhiên, anh không nói lời nào cúi đầu liếc nhìn.
Lôиɠ ʍυ trên vùиɠ ҡíи của Chu Miên rất thưa thớt, nhìn thứ kia của mình nằm giữa hai cánh hoa, anh nhẹ nhàng cọ xát khiến cô run lên như bị giật điện.
Ánh mắt của Bạch Thận Miễn lập tức trở nên sâu thẳm, anh duỗi ngón tay đè lên âm hạch sung huyết mà xoa bóp một cái, hài lòng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đè nén của Chu Miên, bờ mông cô cũng không nhịn được mà uốn éo theo.
"Nhìn xem, nơi đó của em nhiều nước đến mức làm ướt cả qυầи ɭóŧ của tôi." Bạch Thận Miễn nhướn mày, trưng ra dáng vẻ đã hiểu rõ, "Vậy mà còn nói không thích, tôi mới tùy tiện sờ vài lần phía dưới đã sướиɠ thành như vậy, nếu thực sự cắm vào, em làm sao chịu nổi.”
Lúc này còn nói cắm vào gì chứ ...
Mặc dù Chu Miên đã cố gắng kiềm chế để không vì lời anh nói mà suy nghĩ lung tung, tiểu huyệt vẫn là không chịu thua kém co lại một cái, tựa như đang vô cùng khao khát.
"Rốt cuộc ai mới là người không chịu nổi chứ..." Chu Miên mạnh miệng, sợ anh sẽ nhìn ra liền quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh.
Gương mặt Bạch Thận Miễn cứng đờ, "Em đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi đấy à?"
Chu Miên cảm thấy cô phải lật lại ván này nên vẫn cứng cổ nói, "Là anh chủ động không cho tôi về... Cho tới bây giờ, tôi chưa từng yêu cầu anh ở lại".
Sắc mặt Bạch Thận Miễn hoàn toàn trầm xuống, "Ý em là em không tình nguyện? Cũng là tôi đã ép buộc em?"
Chu Miên len lén liếc nhìn anh, trông rất hùng hổ doạ người, dáng vẻ nếu cô dám nói phải thì sẽ không cho cô một tư thế dễ nhìn.
Cô liền há hốc mồm, đến cùng cũng không biết trả lời như thế nào.
Nhưng trong mắt Bạch Thận Miễn, im lặng nghĩa là đã nguyện ý chấp thuận.
Bạch Thận Miễn cũng hết giận dữ.
Vì để ý đến cảm xúc của cô, anh luôn làm đủ màn dạo đầu, vừa hôn vừa liếʍ, đến cả ngón tay cũng đã dùng đến, nhưng tới lượt mình, anh chỉ làm qua loa. Bạch Thận Miễn cũng kìm nén sự khó chịu, xem không ít bộ phim, học tập không ít kỹ xảo và tư thế.
Kết quả, anh bỏ ra nhiều công sức để lấy lòng Chu Miên như thế, bây giờ cô lại nói cô không hiếm lạ gì mấy thứ này.
Bạch Thận Miễn chỉ cảm thấy một cảm giác hờn dỗi nghẹn lại trước ngực, không có chỗ phát tiết. Anh cần phải làm chút gì đó để chứng minh cho Chu Miên thấy rằng cô cần anh.
Chu Miên vẫn duy trì tư thế một chân đứng thẳng, chân kia treo trên khuỷu tay của Bạch Thận Miễn, cô thấy mặt anh cứ hết xanh rồi lại trắng, trong mắt ẩn chứa những tia lửa nhỏ, không khỏi luống cuống đẩy ngực anh ra. “ Anh bỏ tay ra đi”
Khóe môi Bạch Thận Miễn cong lên một nụ cười chế giễu: “ Tôi không bỏ.’’
Anh đột nhiên ôm Chu Miên lên, đi đến bên cạnh bồn tắm lớn rồi đặt cô vào trong bồn.
Trong làn hơi nước bốc lên, Chu Miên thấy anh chậm rãi cởϊ qυầи lót tuột xuống đến cổ chân, gậy thịt lộ ra trong không khí giật giật hai cái, giống như đang gật đầu ra hiệu với cô.
Hơi thở của Chu Miên trở nên gấp rút trong nháy mắt.
Bạch Thận Miễn ngồi xổm xuống, nheo mắt, ánh mắt xuyên qua thành bồn trong suốt nhìn về phía cơ thể duyên dáng của Chu Miên, từ tư thế đến núʍ ѵú hồng nhạt của cô, đều có thể nhìn thấy không sót thứ gì.
"Mở chân ra." Bạch Thận Miễn dùng giọng điệu như đang ra lệnh.
"..." Chân của Chu Miên càng khép chặt hơn.
"... Xem ra tối nay em đã hạ quyết tâm đối nghịch với tôi." Bạch Thận Miễn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Cơ thể cao lớn của anh đột nhiên đứng lên, sau đó anh bước một chân vào trong nước, nghiến răng nói: ” Tôi bây giờ liền thử xem… giữa hai chúng ta đến cùng thì ai là người đầu tiên không chịu được.’’
Cảnh tưởng tiếp theo khiến tam quan của Chu Miên đều vỡ nát.
Bạch Thận Miễn quỳ một chân trong bồn tắm, mực nước lập tức dâng lên. Anh nâng chân trái của cô lên trước mắt để dò xét, bắp chân rất nhỏ, không có tí cơ bắp nào, hẳn là không thường xuyên rèn luyện.
Chu Miên trơ mắt nhìn anh đưa chân cô đến bên miệng, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa ra, liếʍ lấy ngón chân cô.
... Sao trước đây cô không biết anh có đam mê chân khống vậy?
Kiểu liếʍ chân này bình thường người không mắc bệnh sạch sẽ cũng sẽ không làm ra cơ mà ?
Đầu óc anh có vấn đề à?
Mặc dù ngâm mình ở trong nước ấm, Chu Miên vẫn cảm thấy da gà nổi lên. Bạch Thận Miễn cứng rắn chen vào giữa hai chân cô, dưới ánh mắt hoảng sợ của Chu Miên, anh cúi người, dùng đầu lưỡi vốn dừng ở những ngón chân, liếʍ lên giọt nước còn đọng lại trên xương quai xanh của cô.
"..." May mà không hôn lên môi, nếu không việc cô cho anh một đấm cũng không phải không thể đâu.
Bạch Thận Miễn đè nặng lên cơ thể cô, không chút kiêng kỵ vuốt ve nắn bóp, những điểm nhạy cảm ở trên gáy và sau lưng đều được anh chiếu cố.
Chu Miên bị trêu chọc đến mức hai mắt mê ly, hít thở khó khăn, da thịt vì bị ôm chặt mà dính lấy nhau, mang đến cảm giác vừa tốt đẹp, vừa rung động không thôi.
"Ưm a..."
Lúc Chu Miên không nhịn được nữa mà ôm cổ anh hôn đáp trả thì Bạch Thận Miễn bỗng nhiên đẩy cô ra, nằm sang một bên thở hổn hển.
Sức nặng trên người biến mất, Chu Miên bất mãn nhỏ giọng hừ hừ, đôi mắt mê hoặc nhìn sang.
Thật là vừa thô vừa dài… lại còn thẳng tắp…
Bạch Thận Miễn dường như đang tự trừng phạt bản thân, gậy thịt giữa háng cứng rắn đến khó tin, màu sắc đỏ tím trông hết sức đáng sợ, lỗ sáo còn chảy ra chất lỏng trắng đυ.c. Nhưng anh vẫn thà nhẫn nhịn đến mức trán nổi đầy gân xanh, cũng không chịu chạm vào nó.
Dáng vẻ này thật khiến người ta muốn phạm tội...
Chu Miên cảm giác bụng dưới có chút căng đầy, tiểu huyệt vì đói khát mà co rút lại, chỉ muốn được thứ nào đó lấp đầy.
Cô chưa bao giờ khao khát được Bạch Thận Miễn cắm vào đến thế, bất luận dùng cái gì cắm vào cũng được.
Bạch Thận Miễn nhắm mắt lại, chậm chạp không chịu di chuyển. Chu Miên không thể làm gì khác ngoài tự mình leo lên, ngồi trên đùi anh, chậm rãi cầm lấy gậy thịt dữ tợn.
Bạch Thận Miễn nhạy cảm rên lên một tiếng, ngẩng đầu lên, bắt lấy cổ tay cô, giọng điệu có chút hung hăng: “Em muốn làm gì?”
Chu Miên giật mình, cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại leo lên người anh, vội vàng buông tay, lắc đầu nói “Tôi không…”
Bạch Thận Miễn đen mặt, trừng mắt nhìn cô “ Xoay người lại, nằm sấp xuống.”
Chu Miên bối rối không biết có nên làm theo lời anh hay không.
Bạch Thận Miễn cau mày, vuốt một cái lên gậy thịt, nhưng chỉ càng khó chịu thêm.
Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy tự an ủi ngay trước mặt mình, Chu Miên cảm thấy máu nóng toàn thân phun trào, khát vọng anh hãy làm gì đó với cô.
Cô cắn môi, bày ra tư thế như anh yêu cầu, đem nơi riêng tư mềm mại lộ ra không chút che giấu cho anh nhìn.
"Chát" Bạch Thận Miễn nặng nề vỗ lên mông cô, không nhịn được nói: “Vểnh cao lên chút, hai chân khép chặt vào.”
Nhưng không đợi Chu Miên kịp phản ứng thì anh đã không dằn nổi lòng mình, liền đem gậy thịt cứng rắn đến phát đau đâm vào khe hở giữa hai chân cô, thân gậy nhanh chóng cọ xát lên hoa huyệt, đôi lúc còn đâm trúng hai cánh hoa mập mạp, chậm rãi dán chặt lên huyệt nhỏ.
Chu Miên ghé người lên mép bồn tắm, âʍ ѵậŧ bị qυყ đầυ đâm đến sảng khoái, tiếng rêи ɾỉ của cô tan rã thành những mảnh vụn dưới sự va chạm mạnh mẽ của Bạch Thận Miễn.
Qυყ đầυ vô tình đẩy ra miệng huyệt, lại không tiếp tục tiến lên. Cơ thể hai người đều lập tức cứng lại, thiếu chút nữa thôi là anh đã thực sự bóp cò.
Bạch Thận Miễn đỏ ngầu cả hai mắt, lộ ra biểu cảm đau đớn dữ tợn như đang phải chịu cực hình.
Anh thô lỗ đẩy hai chân vẫn còn kẹp chặt của Chu Miên, để huyệt non không ngừng mấp máy kia lộ ra, như cái miệng nhỏ gào khóc đòi ăn, không ngừng phun dâʍ ɖị©ɧ ra ngoài, tưới lên gậy thịt ướt dầm dề.
Mồ hôi xen lẫn nước mắt chảy xuống, Chu Miên bụm mặt không nhịn được khóc thút thít, cô rất đau lòng, Bạch Thận Miễn hóa ra không muốn làm với cô, chỉ lo làm bản thân anh sung sướиɠ.
"A!"
Đúng lúc này, Bạch Thận Miễn lêи đỉиɦ, anh gào thét, siết chặt lấy mông Chu Miên, để từng đợt tinh dịnh trắng đυ.c bắn lên hoa huyệt.
"Ưʍ...A ...". Cơ thể của Chu Miên không thể ngừng run rẩy.
Bạch Thận Miễn nhìn phần thân dưới của hai người đã biến thành một mớ hỗn độn, rõ ràng đã bắn ra một lần, nhưn vẫn còn cảm giác trống rỗng mãnh liệt, kêu gào muốn làm những chuyện quá đáng hơn.
Anh mím môi, không nói một lời, ôm lấy cơ thể tựa như không xương của Chu Miên rồi bế lên.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cô liền run rẩy, phát ra tiếng khịt mũi không thể nghe thấy. Có thể nhìn ra cô đã mỏi mệt đến cực độ, nhưng du͙© vọиɠ vẫn chưa được thỏa mãn.
Lúc giúp cô dọn sạch phần thân dưới, Chu Miên chậm chạp nắm lấy tay anh, ánh mắt nhìn anh như mấy con vật nhỏ lông xù.
Cô nhìn chằm chằm vào môi anh đầy ám chỉ, trong miệng lẩm bẩm làm nũng.
Bạch Thận Miễn hiễu rõ ý cô, Chu Miên muốn anh giúp cô liếʍ láp phần thân dưới. Chu Miên ít khi to gan như thế, nói không động tâm là nói dối, Bạch Thận Miễn bỗng nhiên cảm giác thật vất cả khi phần bụng dưới vốn đã dịu đi lại bắt đầu khó chịu..
Anh nặng nề hít vào một hơi, cực lực khắc chế, lau rửa qua loa cho cô một chút. Trong lúc đó, cơ thể bóng loáng của Chu Miên lại dán vào người anh, cọ tới cọ lui, quấn lấy anh để đòi hỏi.
Sau khi ôm Chu Miên lên giường, Bạch Thận Miễn lần đầu tiên không tiếp tục đi tắm rửa nữa mà ôm chặt lấy cô, bày ra dáng vẻ không muốn rời đi chưa từng thấy trước đây.
Ngày hôm sau, khi Chu Miên vừa mới thức dậy, cảm giác khao khát cực độ lẫn giày vò vẫn rõ ràng trong mắt, thân dưới thì ê ẩm, rồi đột nhiên cô nhìn thấy khuôn mặt Bạch Thận Miễn đang ngủ, tựa như nhìn thấy điều gì đó thật đáng sợ, giật mình lui về sau.