Ra khỏi nhà hàng, Mộng Vy và Thanh Đào chờ tôi gọi tài xế, lúc này bà ngoại tôi đi tới:
Dạ Uyên, con đang làm cái trò mèo gì đó.
Tôi ôm cánh tay bà:
Con làm trò mèo gì đâu. Thì do anh ta đâu phải thật lòng đến xem mắt đâu. Mà ngoại và mẹ con đừng sắp xếp mấy cái cuộc xem mắt này nữa. Con sẽ cố gắng tìm người yêu rồi kết hôn, à không tìm luôn một người hoàn hảo để kết hôn luôn. Bà và ba mẹ yên tâm đi mà.
Con đó, nói thì giỏi rồi. Làm mới khó, nếu dễ như con nói thì giờ con của con chạy đi được rồi.
Bà ngoại à, thời đại này độc thân là hoàng kim đó.
Bà tôi lườm mắt nhìn tôi, vẻ mặt bực bội, lên xe taxi đi về.
Mộng Vy và Thanh Đào cười vui vẻ, Thanh Đào cười:
Chị Uyên hay là lát em xem cho chị một quẻ tarot. Hôm nay em có linh cảm em xem sẽ đúng.
Có tin được không?
Chị thử xem.
Mộng Vy cười ngất:
Lần trước em xem xong thì cái gì nó cũng ngược lại hết.
Thì lần đó xui thôi mà, nhưng hôm nay em có cảm giác em xem sẽ đúng.
Tài xế đã đến tôi gọi hai nàng vào trong xe:
Được rồi, về nhà chị chúng ta cùng xem. Ở nhà còn chai vang, chúng ta uống tiếp.
Thanh Đào gật đầu, Mộng Vy cười. Ba người lên xe đi thẳng.
Lúc này bên trong Hàn Minh đi ra, thì có chiếc ô tô trắng đậu lại, Hạ Linh bước xuống xe:
Anh đến đây mà không gọi em, em đưa anh đi.
Hàn Minh ngại ngùng và có chút không thoải mái:
Sao em biết anh ở đây?
Hạ Linh cười, Hàn Minh nói thẳng ra:
Hạ Linh, anh không muốn lịch trình của anh bị người theo dõi, anh cần có không gian riêng tư.
Nhưng mà ba mẹ anh…
Hạ Linh à, em là người thông minh chắc em đã hiểu ý anh từ lâu. Chuyện của ba mẹ anh sẽ từ từ thuyết phục, nhưng chúng ta cứ xem như bạn bè đi. Anh không muốn kết hôn bây giờ đâu.
Anh Hàn Minh, anh nói vậy là sao? Cho dù anh không thích em nhưng mà đâu cần anh phải nói tới mức này. Em cũng có lòng tự trọng mà. Do anh mới về nước nên em muốn ăn bữa cơm với anh thôi.
Hà Linh nói xong có vẻ muốn khóc, Hàn Minh sợ nhất như vậy nên vội vàng:
Xin lỗi em, nhưng hôm nay anh có hẹn với Đông Anh, giờ anh sẽ qua đó. Hẹn em khi khác.
Hạ Linh cười nhẹ:
Vậy để em đưa anh qua đó.
Hàn Minh từ chối:
Không cần đâu em. Anh gọi taxi rồi. Em về đi có gì ngày mai anh hẹn em.
Nói xong xe taxi vừa đến anh vào xe ngồi. Hạ Linh ở lại suy nghĩ:
Anh muốn trốn tránh? E là không được đâu Hàn Minh.
Quán Bar những người bạn,
Nhạc Jazz đang xập xình, Đông Anh đang ngồi trên quầy bar cười nói với một cô gái, là bà chủ quán bar:
Tiffany, cô càng ngày càng xinh đẹp nha.
Đông Anh à! Hôm nay lại có chuyện gì cần giúp đỡ sao?
Sao cô nghĩ thế?
Tiffany, tóc xoăn màu nâu đỏ dài tới lưng, dáng người nóng bỏng tay đang lắc rượu, gương mặt xinh đẹp thả vài câu vừa châm chọc vừa vui vẻ:
Chứ không phải à, lần nào anh khen tôi xong thì cũng nhờ vả. Ví dụ như dẹp bỏ mấy cái bóng sau lưng, hay cho anh mượn chỗ ngủ qua đêm. Sao lần này lại chuyện gì nữa?
Đông Anh cười:
Cô đúng là hồng nhan tri kỷ của tôi, nếu không phải tôi có nguyên tắc riêng, chắc tôi sẽ yêu cô mất.
Thôi đừng, Đông Anh làm ơn tha cho tấm thân nhỏ bé này. Uống rượu đi.
Thật ra tôi định nói với cô lát nữa có bạn tôi tới, anh ta từ nước ngoài về, chúng tôi định uống không say không về, nên quán của cô có thể cho tôi mượn hết đêm nay được không?
Tiffany, biểu cảm ngạc nhiên:
Chà! Cũng được, vậy trả phí cho tôi chứ nhỉ.
Chuyện nhỏ thôi. À mà này bạn tôi là một người đàn ông cực phẩm chất lượng kim cương đó nhé. Nhưng so về độ đẹp trai chắc thua tôi một chút.
Sao hả? Lại một người đàn ông độc thân hoàng kim à?
Chuẩn luôn!
Thế có gì mà ham. Nếu từng tuổi của anh mà chưa kết hôn là có vấn đề rồi.
Tiffany cười to, sau đó vỗ mặt Đông Anh một cái:
Anh đừng có mà tự luyến quá! Nghe mà da gà tôi nổi lên nè.
Nhà của bác sĩ Tùng Dương, anh đang nói chuyện với mẹ:
Mẹ! Con trai mẹ về rồi đây.
Một người mẹ giản dị đang bưng vài thứ đồ ăn trong nhà bếp bày ra bàn
Con về rồi à, vào đây ăn cơm đi.
Dạ vâng, em gái con nó đâu rồi?
Nó đang ở trên phòng hát hò online gì đó.
Nó không ra ngoài đi chơi à?
Nó nói dạo này nó lười ra ngoài! Mẹ thấy nó cứ vùi đầu trong phòng làm gì đó mà lúc thì hát, lúc thì rù rì to nhỏ, lúc thì hét lên. Con lát lên coi nó có sao không.
Dạ vâng mẹ.
Bà Phương Lan, ôn nhu ngồi xuống thở dài:
Mấy đứa tụi con bây giờ đứa nào đứa nấy không ai quan tâm đến mẹ, con suốt ngày đi làm trong bệnh viện thẩm mỹ, một tuần về nhà một lần, còn lại biệt tăm, biệt tích, về thì như thăm bẫy. Còn một đứa thì ở trong phòng nói chuyện với máy tính chứ không nói chuyện với mẹ.
Sau đó bà nhìn lên bàn thờ, nhìn chồng mình rồi hơi buồn sau đó Tùng Dương vội vàng xoa dịu:
Mẹ này, lần nào con về mẹ cũng buồn và khóc là sao, con bận quá nên không về nhà thường xuyên, nhưng mà con hứa là sau ngày mai con sẽ gọi điện video call cho mẹ nhiều hơn.
Bà thỏ dài:
Con tốt nhất nên cưới vợ sinh con là làm mẹ vui rồi. Con lớn rồi làm gương cho em con nữa.
Rồi! Rồi con biết rồi. Mẹ thiếu tiền không con đưa cho mẹ thêm nha.
Không cần đâu. Mẹ dạy đàn là đủ tiền tiêu rồi. Để dành tiền cưới vợ đi.
Rồi okay! Để con tìm một nàng dâu cho mẹ.
Hai mẹ con ăn uống vui vẻ, bà Phương Lan lúc nào cũng nhắc chuyện kết hôn với anh, anh ăn xong nhanh chóng phi lên lầu với em gái.
Nhà của Dạ Uyên là một chung cư cao cấp, cửa sổ sát đất, nhìn ra được cầu Sài Gòn và phố thị phồn hoa. Mộng Vy rót nước trái cây trong tủ lạnh ra uống, rồi cô ta nhin Thanh Đào đang trùm đầu cột tóc kiểu xem bài tarot, bài chiếc khăn huyền thoại ra bắt đầu xem, cô ta năn nỉ tôi xem:
Chị Dạ Uyên, xem thử đi, rút thử một lá đi.
Thở dài:
Con bé này, ngoan cố thật, được rồi chị rút một lá.
Tôi đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, tóc còn quấn khăn trên đầu, dáng vẻ hơi lười biếng ngả bên hông ghế sofa tùy tiện chọn một lá bài, lật lên, Thanh Đào nhìn tôi xong hỏi:
Chị muốn hỏi gì?
Em nói đại đi chủ đề nào cũng được.
Mộng Vy uống nước trái cây tiếp rồi nói:
Thanh Đào, coi cho chị ấy là người đàn ông lúc nãy và chị ấy có khả năng không?
Cũng được!
Tôi lắc đầu:
Không! Em xem coi là chị có lấy được hợp đồng trong tháng này không? Rất quan trọng đấy.
Thanh Đào bóp trán:
Chị ơi! Chị cuồng công việc quá đấy.
Mộng Vy lại hỏi:
Thế lá bài chị ấy lấy là gì vậy? Ý nghĩa như thế nào?
Thanh Đào ra vẻ thần bí, gương mặt nghiêm túc:
Nó là lá bài Justice, có ý nghĩa là công lý, trách nhiệm, nguyên nhân và kết quả.
Tôi nheo mắt hỏi nó:
Em nói rõ xem sao?
Thanh Đào lại thuyết giảng:
Nếu theo hành động xem trọng công lý, công tâm thì sẽ là như thế này chị sẽ chú trọng sự công bằng. Hành xử theo nguyên tắc đạo đức. Quan tâm đến vấn đề luật lệ. Đảm bảo trung thực. Tìm kiếm sự công bằng. Không thiên vị. Nếu chị chuẩn bị ra quyết định thì cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề Chuẩn bị cho tiến trình tương lai. Cân bằng lại mọi yếu tố, sau đó có quyết định đúng đắn. Chị sẽ quyết định khi đã đủ thông tin. Nói chung là chị muốn hỏi công việc thì lá bài này rất ổn. Chị có thể tự mình quyết định.
Mộng Vy sáng mắt lên:
Thanh Đào nhà ta hôm nay coi hay ta.
Thanh Đào cười:
Chị Mộng Vy rút một lá đi.
Thôi! Không chơi đâu.
Rút đi mà.
Sức quyến rũ của lá bài tarot thật lợi hại. Mộng Vy rút một lá bài lật lên là một tấm bài The Devil, Thanh Đào nhìn xong không giải nữa:
Thôi hôm khác em xem cho chị Vy nha. Em về bên nhà em đây.
Nói xong nó đi ra khỏi cửa
Mộng Vy ngơ ngác:
Lúc nãy nó còn vui mà.
Tôi nhìn ra nó đang không muốn giải chắc là bài không nên giải:
Kệ nó đi, nay em ngủ ở đây hay về bên nhà mình.
Em sẽ về nhà em. Em cũng về đây.
Okay! Ngủ ngon.
Hai đứa nó đi về hết, bài tarot vẫn nằm trên bàn, sau đó tôi rút thêm một lá nữa đó là The Moon. lá bài này tôi biết vì tôi đã từng gặp qua, nó mang ý nghĩa rằng: Giải thoát nỗi lo âu trong lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự sợ hãi không thể gọi tên. Có lẽ tôi đã bị ám ảnh quá nhiều thất bại trong tình yêu nên cái sự sợ hãi đó khó mà chấp nhận được, tôi cũng có cái tôi yếu đuối. Thiếu sự can đảm sao? Không hề, nhưng không dám yêu. Bị sự lo âu xâm chiếm, đúng rồi tôi lo cho ba mẹ và ông bà. Nhưng còn một nỗi lo tiềm ẩn nào khác không nỗi lo âu đó là gì? Tôi chưa cảm nhận được cái đó.
Tôi đặt xuống bàn lá bài rồi đứng lên đi về phòng, lá bài thần bí The Devil lại rớt xuống đất. Không biết là chuyện gì xảy ra.