Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 53

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì." Lạc Hằng nắm tay Bạch Tà, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Lạc Hằng tuy rằng nghi hoặc, muốn tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không có nghĩa là muốn đem chuyện này nói ra trước mặt Bạch Tà, tâm ma Bạch Tà vốn đã không ổn định, nếu y lại biết thế giới này là một quyển sách, sở dĩ tất cả những bất hạnh trong nhân sinh của y đều là dưới ngồi bút của người khác viết ra, Lạc Hằng không biết đồ đệ mình sẽ nghĩ như thế nào.

Yến Hàn Mặc lại nói: "Ngươi không cần gạt ta, tối hôm qua ngươi vẽ ra tinh cầu, ta nhìn thấy rồi, nếu như ngươi chưa từng nhìn thấy trái đất, thì căn bản không có khả năng vẽ ra được bảy châu lục bốn đại dương của trái đất!"

Lạc Hằng nhíu mày, tối hôm qua bất quá là nhất thời hứng thú, thế nhưng lại bị Yến Hàn Mặc thấy được.

Yến Hàn Mặc từ đầu đến cuối đều đang theo dõi hắn?

Bạch Tà nắm chặt tay Lạc Hằng, ánh nắng chiếu rọi dừng trên gương mặt y, khiến hắn có vài phần nhìn không rõ sắc mặt y.

Tinh cầu kia, tối hôm qua sư tôn nói chính là nhà của hắn, nhưng y chưa từng nhìn thấy nơi nào như vậy, cẩn thận nghĩ lại, này một đường tới, cho dù gặp phải cái gì uy hϊếp đến mạng sống, sư tôn đều sẽ thong dong đối mặt, sắc mặt rất ít khi sẽ khó coi giống như bây giờ vậy.

Mà lần đầu tiên sắc mặt sư tôn trở nên khó coi như vậy chính là lúc y nhập ma, lần thứ hai là gặp được ma thần, lần thứ ba là lúc thấy Thời Lan Trạch cùng Yến Hàn Mặc ở bên nhau.

Nhưng mà vô luận là ma thần hay Thời Lan Trạch, đều giống như có thiên ti vạn lũ liên quan đến y, bởi vì mỗi lần khi sư tôn nhìn về phía Thời Lan Trạch hoặc ma thần, ánh mắt hắn luôn là như có như không dừng ở trên người y.

Rốt cuộc sư tôn đang gạt mình chuyện gì?

Yến Hàn Mặc không biết đáy lòng Bạch Tà nghĩ cái gì, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Hằng, tiếp tục ép hỏi nói: "Diệt tộc một chuyện, còn có yêu ma có phải do ngươi thả ra hay không, vẫn là, lúc sau ngươi mới đến nơi này?"

Lạc Hằng lạnh lùng nói: "Nếu ta nói là ta gϊếŧ, yêu ma cũng là do ta thả thì sao?"

Yến Hàn Mặc ngạc nhiên, hít thật sâu một hơi, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, "Tối hôm qua khi ta nhìn thấy ngươi vẽ ra tinh cầu kia, ta còn tràn ngập đầy cõi lòng niềm vui khi gặp được người cùng thế giới, còn nghĩ ngươi là bị hãm hại."

"Vậy ngươi khả năng nghĩ nhiều rồi, là chuyện một mình ta làm." Lạc Hằng vội vàng cắt ngang lời hắn, ở trước mặt mọi người nói bọn hắn không phải là người của thế giới này, người khác có thể sẽ cho rằng hắn là kẻ điên, nhưng Bạch Tà lại không nghĩ như vậy.

Yến Hàn Mặc nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi xác định muốn thừa nhận là do ngươi làm sao? Nếu thật sự do ngươi làm, cuộc đời này của ngươi đều phải lưng đeo tội danh, bị người đời đuổi gϊếŧ."

"Mạng của hắn chỉ có thể từ chủ nhân như ta quyết định, còn chưa tới phiên ngươi!" Bạch Tà ôm người cách xa Yến Hàn Mặc một chút.

Yến Hàn Mặc nói: "Không lẽ ngươi đã quên chuyện hắn diệt một nhà của ngươi sao?"

Bạch Tà nhìn Yến Hàn Mặc, hàn ý thẳng tới đáy mắt, "Ta đương nhiên sẽ không quên."

"Vậy ngươi vì sao còn che chở hắn, lúc trước hắn ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngươi không có khả năng một chút cũng không phát hiện, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác bảo vệ hắn, còn làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy với sư tôn của ngươi, xem bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ ngươi đối với hắn động lòng rồi."

Bạch Tà lạnh giọng nói: "Chuyện của ta, hẳn còn chưa tới phiên người Huyền Thiến Phái các ngươi tới quản."

"Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể gϊếŧ sư tôn của ngươi để nhân gian này còn một phần an bình." Tay phải Yến Hàn Mặc rút kiếm, đối diện Bạch Tà.

Bạch Tà ôm Lạc Hằng lui về sau vài bước, "Miệng nói phải vì Thời Lan Trạch báo thù, nhưng Thời Lan Trạch còn sống, ngươi lúc này không đi cứu nàng lại phải ở đây càn quấy, ngươi yêu nàng, có thật là yêu sâu nặng."

Sắc mặt Yến Hàn Mặc tái nhợt, nói: "Nếu hắn là tên ma đầu kia, hắn không có khả năng sẽ buông tha Thời Lan Trạch,"

"Sư tôn ngươi chính là đại ma đầu không hề nhân tính, con người Thời Lan Trạch thiện lương như vậy, không có khả năng đi hút chân nguyên của tu sĩ khác, ta hoài nghi sư tôn ngươi ép buộc nàng, chuyện năm đó chính miệng sư tôn ngươi cũng đã thừa nhận, bây giờ còn nói với ta là Thời Lan Trạch còn sống, chẳng qua là vì muốn lừa ta rời đi."

Những người khác nheo mắt nhìn, phụ cận này còn không có ít thứ bất tử kia, hiện tại hai người có tu vi tối cao nhất thế nào lại bắt đầu nội chiến, nếu dẫn đến yêu ma khác tời, nhưng phải làm sao bây giờ.

Những người ở đây, mới vừa rồi còn trải qua một trận ác chiến, lúc này đều đã kiệt sức, nếu lại đến mấy cái yêu ma, bọn họ chưa chắc có thể dễ dàng gϊếŧ chết đám yêu ma này giống như vừa rồi.

Nhưng hai người Yến Hàn Mặc giờ phút này cũng không có để ý đến tâm tình của những người khác, hai thân ảnh đã bắt đầu dây dưa đối chọi lên.

Lạc Hằng từ trong lòng ngực Bạch Tà nhảy xuống, nhìn lên không trung hai thân ảnh, do dự có nên ra tay vẫn là không ra tay, mà những người khác khi thấy Lạc Hằng đứng một mình, cũng nhất thời do dự có nên tranh thủ vào lúc này bắt lấy hắn hay không.

Lạc Hằng lạnh lùng nhìn liếc qua đám người, gọi ra Nhược Hư Kiếm, những người khác thấy vậy, cũng vội vàng rút kiếm, nhưng mà chỉ nhìn thấy hắn thiết một đạo cấm chế xung quanh bọn họ, cũng phóng ra Nghiệp hỏa đem bọn họ giam cầm lên.

"Lạc Hằng, ngươi muốn làm cái gì!"

Lạc Hằng đến cả liếc mắt cũng chưa nhìn người vừa nói, đối với những người khác lạnh giọng nói: "Không muốn chết, tốt nhất đừng ra khỏi cái vòng này, ở trong vòng, ma thần sẽ không đánh hơi được các ngươi cũng sẽ không tìm tới các ngươi."

"Nhân tiện nói một câu, nghiệp hỏa này không phòng được ma thần, sẽ chỉ khiến nó kiêng kị một chút, giúp các ngươi ngăn được hơi thở, nhưng nếu các ngươi đi ra ngoài, hấp dẫn ma thần khác lại đây thì cái vòng này liền không còn tác dụng, khuyên các ngươi tốt nhất là chờ Yến Hàn Mặc trở lại."

Lạc Hằng dứt lời, liền phi thân rời đi, nhưng không phải hướng tới nơi hai người Bạch Tà vừa rời đi, mà là một hướng khác.

Hắn muốn chạy trốn!

Mọi người đang muốn ngự kiếm đuổi theo, nhưng cuối cùng ở chạm phải nghiệp hỏa mang theo dày đặc hàn ý, liền lùi lại bước chân, bọn họ nhớ rõ yêu ma giống như đều rất sợ hỏa này...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhớ tới lời Lạc Hằng mới nói vừa rồi, mọi người chần chờ một lát, cuối cùng quay lại chỗ cũ tiếp tục nghỉ ngơi.

...

Lạc Hằng đến một chỗ bên cạnh vách núi ngừng lại, một khắc đồng hồ sau, liền thấy Yến Hàn Mặc mang theo một thân hàn ý tìm tới.

Yến Hàn Mặc mở tay ra, Tử Cổ Trùng ở trong lòng bàn tay hắn nhúc nhích vài cái, thân thể run run rẩy rẩy mà bay lên, hướng Lạc Hằng bay đến, Lạc Hằng nhìn Tử Cổ Trùng đến cả bay cũng đều khó có thể chống đỡ được, mày nhíu một chút, do dự chốc lát mới đem Tử Cổ Trùng thu vào tay áo.

Yến Hàn Mặc nhíu mày đối với Lạc Hằng nói: "Ngươi cư nhiên dám một mình tới tìm ta?"

Lạc Hằng trực tiếp bỏ qua lời hắn nói, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngươi như thế nào xuyên vào thế giới này? "

Yến Hàn Mặc cúi đầu, do dự một hồi nói: "Lúc ta đang giao cơm hộp, đi ngược chiều, không cẩn thận bị một chiếc xe đâm trúng, sau lại ta liền tiến vào thế giới này."

"Vậy ngươi cùng Thời Lan Trạch lại là chuyện thế nào?"

Yến Hàn Mặc thở dài nói: "Khi ta xuyên đến thế giới này, vừa lúc gặp được nữ chủ trúng độc, lúc đầu ta có hơi mơ hồ, cũng không biết vì sao liền giúp nữ chủ giải độc, chờ sau khi tỉnh lại ta mới phát hiện không thích hợp, nhưng chuyện đã xảy ra, cũng liền mặc như vậy tiếp tục."

Lạc Hằng nhíu mày nói: "Ngươi nói lúc ngươi xuyên đến liền gặp được nữ chủ trúng độc."

"Đúng vậy, cũng chính vì lý do này chúng ta tuy đã gạo nấu thành cơm nhưng vẫn luôn không thể ở bên nhau, ngoại giới vẫn luôn truyền ra ta cùng Hoa tiền bối bất hòa, xác thực là một nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất đó là, ta biết Thời Lan Trạch là nữ chủ, lại sợ sau khi cùng nàng ở bên nhau sẽ khiên cốt truyện phá hư, cho nên ta vẫn luôn không dám tranh thủ đoạn nhân duyên này, ta vốn nghĩ, nếu Bạch Tà phi thăng thành phần, nếu Thời Lan Trạch không có cùng hắn cùng nhau phi thăng thành thần, còn có tình cảm với ta, ta liền cũng nàng ở bên nhau."

"Làm sao ngươi biết, không thể thay đổi cốt truyện?"

Yến Hàn Mặc giống như đang nhớ lại cái gì, hai tròng mắt trở nên có chút âm trầm, suy nghĩ thật lâu sau mới nói: "Kỳ thật lúc vừa tới nơi này, ta cũng cảm thấy bản thân có thể thay đổi cốt truyện, nhưng ta lại phát hiện, liền tính ta so với Bạch Tà trước một bước đi tìm cơ duyên đó, vô luận là bảo vật vẫn là linh đan diệu dược gì, ta đều không chiếm được, cuối cùng ngược lại thiếu chút nữa mà đem cả mạng cũng theo vào."

"Nhưng tình cảm của ta đối với Thời Lan Trạch đều là thật!" Nói đến đây, Yến Hàn Mặc nâng mắt nhìn về phía Lạc Hằng, cảnh giác nói: "Thời Lan Trạch rốt cuộc có phải là do ngươi gϊếŧ hay không?"

"Không phải," Lạc Hằng nói: "Ta nói rồi nàng không chết, được người cứu đi."

"Ngươi thật sự không có gϊếŧ nàng?"

"Ta gϊếŧ nàng làm gì?"

"Vậy ngươi lúc trước vì sao phải lừa ta là nàng đã chết."

Lạc Hằng nói: "Nếu ta không lừa các ngươi, các ngươi sẽ không rời đi Đọa Lạc Chi Uyên, người chết sẽ là các ngươi."

Yến Hàn Mặc trầm mặc trong chốc lát nói: "Vậy ngươi có biết ai là người cứu nàng đi không?"

"Nếu biết là ai cứu, ta cũng không cần ở chỗ này."

"Ngươi có thể thề không?"

Lạc Hằng nhìn chằm chằm vào hắn, "Nếu ta thề, vậy ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời."

Yến Hàn Mặc suy nghĩ một lát, gật gật đầu.

"Ta Lạc Hằng nếu là gϊếŧ Thời Lan Trạch, lúc tu luyện sẽ bị tẩu hỏa nhập ma."

Yến Hàn Mặc rũ mắt, tự hỏi một hồi lâu, mới đặt việc này sang một bên, "Ngươi là như thế nào tiến vào thế giới này?"

"Cũng giống như ngươi, đã chết, liền xuyên vào." Lạc Hằng có lệ nói.

"Vậy chuyện diệt môn vai chính, nhập ma loạn gϊếŧ người vô tội, còn có thả ra yêu ma cùng với mấy chuyện tội ác chồng chất kia, có phải ngươi làm hay không?"

Lạc Hằng trầm ngâm một lát, nói: "Không phải."

"Vậy ngươi vì sao phải nhận?"

"Cũng chính như ngươi nói cốt truyện không thể sửa, nếu như ta không nhận, liền sẽ chịu trừng phạt càng tàn khốc, cho nên không thể không nhận."

Yến Hàn Mặc nghĩ nghĩ, gật đầu, giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: "Ta liền nói, đều là từ thời không của thế kỷ 21 đến, gϊếŧ một người khả năng đều phải kinh hồn táng đảm, sao có thể làm ra chuyện ác độc như thế được, tối hôm qua thấy ngươi vẽ trái đất kia, ta liền muốn tìm ngươi, nhưng lại không dám chắc chắn, ngươi biết không, lúc ta xuyên vào đều không ngừng duy trì nhân thiết, mỗi ngày đều phải làm bộ làm tịch mau mệt chết ta."

Lạc Hằng nhíu mày nói: "Là có cái gì buộc ngươi phải duy trì nguyên chủ như vậy sao?"

Yến Hàn Mặc nói: "Không phải, nhưng nếu ta không duy trì nhân thiết, ta sợ những người khác sẽ phát hiện."

Hai người hàn huyên một hồi, Yến Hàn Mặc đột nhiên nói: "Ngươi cùng nam chủ tới Huyền Thiên Phái làm cái gì?"

Lạc Hằng không đáp, ngược lại nói: "Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, ngươi cũng nên trả lời vấn đề của ta."

Yến Hàn Mặc nhíu nhíu mày, cuối cũng vẫn là gật đầu đồng ý.

Lạc Hằng mở miệng hỏi: "Ngươi biết chuyện của tông chủ ngươi không?"

"Biết a, hắn cũng là xuyên qua tới, cho nên mới đem ta thu làm quan môn đệ tử, bất quá hắn xuyên vào thời gian rất sớm, hơn bốn mươi năm trước, vốn dĩ có hi vọng lịch kiếp thành thần, nhưng hắn không phải vai chính của thế giới này, cho nên trước lúc vai chính còn chưa trở thành thần, liền không có khả năng thành thần." Yến Hàn Mặc giống như đang nhớ lại chuyện đau thương gì, ánh mắt có chút ảm đạm, "Liền giống ta vô luận là nỗ lực như thế nào, đều không chiếm được những cơ duyên đó, cũng là hắn nói cho ta, không cần tranh cùng nam chủ."

Lạc Hằng rũ mắt, người nọ quả nhiên là xuyên không tới đây, nhưng mà hắn thật sự hảo tâm như vậy sao? Lạc Hằng không tin, không có khả năng thời gian đều vừa vặn, đám ma thần cũng không có khả năng trùng hợp bị người đặt ở nơi này.

"Vì sao tiểu bí cảnh sẽ ở chỗ Huyền Thiên Phái các ngươi, nó không phải là từ ba đại tông môn cùng nhau quản chế sao?"

Yến Hàn Mặc lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."

"Nơi này xuất hiện ma thần, ngươi cũng không biết."

Yến Hàn Mặc thở dài nói: "Không biết, ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, ta nhớ rõ ma thần là ở thời điểm Bạch Tà sắp phi thăng thành thần mới xuất hiện, nhưng tông chủ ta còn đang bế quan, bằng không ta liền có thể đi hỏi hắn, hắn ở đây lâu hơn so với chúng ta, hẳn là được biết chút ít."

Lạc Hằng trầm mặc, gió lạnh phất phơ thổi quét qua, thổi bay vài sợi tóc mai ở thái dương, che khuất một phần tầm mắt Lạc Hằng.

Yến Hàn Mặc làm như nhớ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc nói: "Đồ đệ ngươi đối với ngươi làm ra nhiều chuyện quá phận như vậy, trong khoảng thời gian này ngươi không dễ chịu đi, muốn hay không ta mang ngươi rời đi, ta bây giờ đã đột phá đại tông sư, tuy rằng Bạch Tà là vai chính ở đây, nhưng ta còn một có chút sức chống cự, tóm lại chúng ta không phải là người của thế giới này, cách Bạch Tà xa một chút, cũng sẽ không có mệt đến như vậy."

"Hơn nữa trong quyển sách kia, các ngươi chính là kẻ thù, không chết không ngừng, bây giờ Bạch Tà không gϊếŧ ngươi, chỉ là ham chơi vui, nhưng chung quy sẽ có một ngày đem ngươi gϊếŧ chết, vẫn nên sớm chút rời xa hắn đi."

Lạc Hằng không đáp, ánh mắt nhìn về phía sau Yến Hàn Mặc, Yến Hàn Mặc lúc này cũng quay đầu lại, thấy cả người đều tẩm hàn ý - Bạch Tà, mặt trời tháng bảy chính là thời gian nóng nhất, nhưng Yến Hàn Mặc chỉ cảm thấy lạnh căm căm.

Yến Hàn Mặc tức khắc cả kinh, đứng ở trước người Lạc Hằng, "Bạch tông chủ."

Bạch Tà phớt lờ hắn, muốn vòng qua, Yến Hàn Mặc lại không cho.

Gân xanh trên trán Bạch Tà bạo khởi, một bàn tay xách lên cổ áo Yến Hàn Mặc ném sang một bên, "Cút ngay!"

_____________

Haha, tôi nói nè đại ca, anh chọt nhầm ổ kiến lửa rồi hahaha 😜