Phân thân và Bùi Quân đồng thời xuất tinh, hai tiểu da^ʍ huyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, tiểu huyệt của cậu không đóng lại được, sau đó dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nhau lần lượt chảy ra ngoài.
Vương Tử Minh thất thần thở hì hục nằm trên giường, hai chân bất lực thả lỏng, mặc dù bây giờ nhìn cậu rất giống như vừa bị người khác ngược đãi.
“Sau này ngươi, nhất định chỉ có thể để ta chơi, nếu không tiểu huyệt của ngươi nhất định sẽ ngứa ngáy đến chết! Biết chưa?”
Vương Tử Minh bị chơi đến nổi thần trí không còn tỉnh táo nữa, mơ mơ màng màng cũng không nghe rõ người nam nhân vừa nói cái gì, tϊиɧ ɖϊ©h͙ có độc hay là cái gì đó?
“Ừm... A... Mạnh nữa... A... Thật tuyệt... Ô ô mau làm ta đi...”
Từng tiếng rêи ɾỉ phát ra từ miệng của Vương Tử Minh, đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của xe buýt.
Phê thật! Loại cảm giác bị cᏂị©Ꮒ kia quả thực quá chân thực, Vương Tử Minh nhắm mắt lại, hai chân quấn lại với nhau không ngừng cọ xát, vô thức rêи ɾỉ theo như trong giấc mơ.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía cậu.
“Người trẻ tuổi bây giờ đúng thật là, chậc chậc!” Một bác gái dùng ánh mắt kỳ thị nhìn Vương Tử Minh, vô cùng xem thường.
“Ai u, thằng bé này là đang nằm mơ bị người ta làm cái đó rồi!”
“A ha ha! A ha ha!” Có mấy thanh niên nhỏ giọng cười chế giễu, cười rất xấu xa.
“Ô ô... Sắp tới rồi... A... Dâʍ đãиɠ sắp lên rồi... A thật là sướиɠ... A... Bị làm sướиɠ thật...”
Vương Tử Minh kẹp chặt hai chân, cọ xát hạt đậu kia, đột nhiên từ hoa huyệt truyền đến một loại cảm giác mà cậu chưa từng cảm nhận được, sau đó cơ thể cậu bất ngờ run lên dữ dội, thân dưới truyền đến một trận ẩm ướt...”
“Cậu bé! Cậu ơi!”
Một ông lão không nhìn thêm được nữa, vội vàng vỗ vỗ Vương Tử Minh.
Lúc này Vương Tử Minh đang lên cao trào, hai mắt nhắm nghiền, miệng nhỏ không ngừng thở dốc, cơ thể co rút không ngừng run rẩy.
Cậu bị ông lão vỗ lên người, chợt thức dậy.
Vương Tử Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra, khó hiểu nhìn ông lão trước mặt: “Ông lão, ông có chuyện gì vậy?”
“A ha ha! A ha ha!”
“A ha ha, đừng nói là cái tên này còn không biết chính nó đã làm gì lúc ngủ đấy chứ!” Tất cả mọi người trên xe bắt đầu cười vang, Vương Tử Minh cảm giác có chút khó hiểu.
“Bệnh tâm thần!” Vương Tử Minh mắng một câu, ánh mắt dự tợn liếc nhìn đám đông, những tiếng cười xấu xa kia lập tức hét toáng lên.
Xe buýt vừa hay đến trạm, Vương Tử Minh mang túi xách lên vai, đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Vừa đứng dậy, cơ thể cậu như chợt không động đậy được.
Đũng quần của cậu nhớp nháp, thôi rồi! Là xuất tinh hay là tiểu huyệt của cậu lại chảy dâʍ ŧᏂủy̠ trong mộng xuân vậy?
Lúc này cậu mới nhớ lại vừa rồi trong mộng xuân cậu bị Bùi Quân xoạc! Cậu càng nghĩ càng thấy mất mặt, nhanh tay che mặt rồi vội vàng chạy xuống xe.
“Lẳиɠ ɭơ! Nó có biết vừa rồi ở trong xe nó đã rêи ɾỉ không nhỉ? A ha ha!”
Mấy tên thanh niên thấy cửa xe sắp đóng lại, không còn sợ hãi nữa, tranh thủ nói vọng ra ngoài một câu.
Sau đó trong xe lại được một trận cười to.
Mẹ nó! Mất hết cả mặt mũi rồi! Vương Tử Minh như hóa đá tại trạm xe buýt, cậu đang cầu nguyện trên chiếc xe buýt đó không có người nào quen cậu...
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ có độc! Tϊиɧ ɖϊ©h͙ có độc! Vương Tử Minh đột nhiên nhớ tới mấy chữ này, về nhà lên mạng search, lại là tiểu thuyết mạng!
Cậu nhẫn nại đọc mấy chương, vậy mà tình tiết đầu tiên lại giống y đúc với mộng xuân của cậu!
Quá kỳ quái!
Vương Tử Minh vừa cảm thấy rất quỷ dị, vừa hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mấy tác giả này đều có bệnh hoạn hết rồi, sao tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông lại có độc được, nếu thực sự có độc, nói không chừng từ lâu đã hạ độc chết không biết bao nhiêu người.
Thế là Vương Tử Minh dùng nick ảo để lại bình luận:
“Viết cái quỷ gì vậy!” Vương Tử Minh.