(Cho rằng đối phương rất nhiều người nhưng thực chất chỉ có một, trong hoàn cảnh chương này thì Thụ tưởng rằng đang làʍ t̠ìиɦ với rất nhiều người nhưng thực chất chỉ có một mình công)
Vị Cocacola cay cay không ngừng bành trướng khắp tiểu huyệt của Vương Tử Minh, khiến tiểu huyệt của cậu cảm nhận được cơn ngứa ngáy kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ giả kia lại bị đâm thẳng vào một lần nữa, liên tục chọc vào nơi mẫn cảm, đè sát, sau khi ‘bụp bụp bụp’ vài tiếng, gậy thịt của Vương Tử Minh lập tức dựng thẳng đứng, bắn ra một dòng tϊиɧ ŧяùиɠ.
“A... A... Sắp chết rồi... Muốn được dươиɠ ѵậŧ... Nắc chết... A... Bị thao đến mức bắn ra... Ô ô...”
Tϊиɧ ŧяùиɠ bị bắn tung tóe lên chiếc bụng bằng phẳng của người nam nhân tạo thành những hình thù kỳ lạ, trắng trắng nhớp nhớp dính lên cơ bụng của người nam nhân, dâʍ đãиɠ đến mức khiến Vương Tử Minh muốn nhanh tay lau sạch đi, biểu hiện vẻ xấu hổ vô cùng.
“Sướиɠ đến vậy à? Bắn ra hết rồi?” Bùi Quân ấn đùi của Vương Tử Minh xuống, ngay tức khắc dươиɠ ѵậŧ điên cuồng cắm vào tiểu huyệt, từng lớp từng lớp thịt mềm được tách ra, rồi từng lớp từng lớp hút chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, đặc biệt là Cocacola trong tiểu huyệt của cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt ngựa ( tức là lỗ mở của niệu đạo, là đường thoát chung cho nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙) của anh tê rần lên.
Cúc huyệt bị thao đến mức nổi bọt bong bóng, theo động tác ra vào của người nam nhân mà trồi ra ngoài, bộ dạng thật sự phóng đãng ghê gớm.
“A... Quan nhân... Nô gia thực sự rất sướиɠ... A... Thật sự rất sướиɠ... Bảo vật này... Đúng là khó tìm... A... Thật sướиɠ...”
Bây giờ chút lý trí còn sót lại của Vương Tử Minh nói với cậu rằng bây giờ nên thao thế nào thì mới được sướиɠ nhất, nửa thân trên của cậu bay bổng trên không trung, cặp đùi quấn chặt eo của người nam nhân, dùng sức nghênh hợp với người nam nhân, thở dốc, đôi mắt mê ly đã chợt thất thần.
Cúc huyệt phía sau được người nam nhân cho ăn lấy ăn để, mỗi một tấc thịt bên trong đều được làm rất sướиɠ, thế nhưng hoa huyệt của cậu lại không được an ủi.
“Hoa huyệt cũng rất ngứa... Thật ngứa... Quan nhân... Quan nhân... Thao hoa huyệt đi mà...” Cậu đung đưa cơ thể, vừa lên tiếng cầu xin, vừa sờ mó hoa huyệt của mình.
Mò tới viên thịt nhỏ, mạnh tay ép lên trên, cơ thể Vương Tử Minh lập tức chấn động mạnh một cái: “A... Không được...”
Hoa huyệt kia bắt đầu bắn nước ra ngoài, ướt nhẹp.
Thế nhưng mặc dù trong tiểu huyệt đang đến đoạn cao trào, co rút mãnh liệt, nhưng cảm giác ngứa ngáy kia lại không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng khó ngăn chặn được.
“Ô ô... Hoa huyệt... Hoa huyệt... Nhanh lên... Thao hoa huyệt đi mà...” Vương Tử Minh gấp gáp đến mức hận không thể tiến lên kéo bàn tay của người nam nhân lại, các ngón tay của người nam nhân do luyện tập lâu ngày trở nên thô ráp, cắm vào trong tiểu huyệt của cậu nhất định sẽ khiến cho cậu sướиɠ đến chết mất!
Nhưng người nam nhân lại không thuận theo ý của cậu, hai tay nắm chặt mông cậu không ngừng nắc, nâng cao eo lên nắc cậu khiến cho tiểu huyệt của cậu không ngừng run lên.
“Ngươi có muốn một côn ŧᏂịŧ của một nam nhân nữa cùng thao ngươi không? Hửm?”
Nam nhân ôm Vương Tử Minh lên xoay toàn bộ cơ thể cậu lại, hai tay người nam nhân dạng rộng hai chân cậu ra đến mức có thể giống như đang cho một thằng bé đi tiểu, còn anh thì đứng thẳng người, bờ eo không ngừng hất mạnh lên trên.
Có thêm một dươиɠ ѵậŧ, chẳng lẽ có thêm một nam nhân nữa thao cậu sao? Đừng mà, như vậy thì quá dâʍ ɭσạи rồi? Mấy người cùng làm một lúc, không được, cậu khó mà chấp nhận nổi.
“Không muốn... Đừng mà... A... Không được...” Vương Tử Minh nắm chặt cánh tay của người nam nhân cầu xin tha thứ, đầu không ngừng cọ xát vào l*иg ngực của người nam nhân cầu xin rủ lòng thương xót, đột nhiên hành động này khiến cậu cảm thấy có ác cảm, thêm một người nữa thao cậu, chẳng phải còn thấp hèn hơn cả cô hầu gái kia sao?
“Yên tâm, mặc kệ ngươi bị mấy người thao, những người chơi ngươi đều là ta cả mà!”
Bùi Quân vừa dứt lời, trong phòng tự dưng xuất hiện mấy người nam nhân giống nhau y đúc, tất cả tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
“A... Cứu mạng với... Không được lại gần... Ô ô...” Vương Tử Minh bị dọa đến mức toàn thân vùng vẫy mãnh liệt, mấy người này giống nhau như đúc đột nhiên xuất hiện từ hư không, như vậy chẳng phải là gặp quỷ rồi sao?
Nhưng sức lực của người nam nhân lại mạnh mẽ đến kỳ lạ, bàn tay giam giữ hai đùi cậu không hề thả lỏng, ôm chặt cậu phối hợp với động tác trừu sáp.
“A... Cứu mạng... A... Có quỷ... Ô ô... Chỗ đó... Muốn bị nắc chết... A...” Người nam nhân đâm thẳng một cái vào điểm nhạy cảm của cậu, Vương Tử Minh lập tức không còn sức lực để giãy giụa nữa, cả cơ thể giống như một con mèo mềm nhũn nằm trong l*иg ngực của người nam nhân
“Yên tâm, ta không phải là quỷ, là một con người sống sờ sờ có thể đưa ngươi lêи đỉиɦ, yên tâm, bọn họ đều là ta, chẳng qua là phân thân của ta mà thôi.”
Anh chậm rãi ra vào trong tiểu huyệt của Vương Tử Minh: “Ngươi nhìn xem dươиɠ ѵậŧ dựng đứng của bọn họ giỏi y chang ta vậy đó? Tiểu huyệt của ngươi đã ngứa đến mức không chịu nổi nữa rồi chứ gì? Mau để cho họ thao đi, thao da^ʍ huyệt của ngươi làm cho nó chảy dâʍ ŧᏂủy̠ đi?”