Cô nhìn lại thời gian hồi mạng, nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng tôi đang đánh xếp hạng.”
“Ừ.” Anh ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu tôi out trận bây giờ thì mất đạo đức lắm, đồng đội gank cho đấy.”
“Ừ.” Anh lại gật đầu lần nữa, nhưng động tác phía dưới vẫn không chịu dừng lại: “Em chơi game của em, anh chơi game của anh, có liên quan gì đâu?”
“A… Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến việc tôi chơi game… a… ưʍ..”
Nam sinh sờ lên phía trên, cô vội nắm chặt cánh tay anh.
Màn hình điện thoại di động lại sáng lên.
Nhân vật được hồi mạng rồi.
Lâm Diên nhanh chóng cho nhân vật ra chiến trường.
“Haiz, thôi được rồi.” Nhiễm Tẫn thở dài tiếc nuối. Lâm Diên tưởng anh sẽ bỏ qua cho cô, chuẩn bị đứng lên thì Nhiễm Tẫn vươn tay ôm lấy cô, khiến cô ngã vào l*иg ngực anh.
“Đã bảo anh đừng có quậy mà!” Lâm Diên chịu không nổi, đá anh một cái.
Trên màn hình, nhân vật của cô đang ngồi xổm ở bụi cỏ, mà hai quân địch lại đang nhảy về phía cô để thăm dò.
Lâm Diên nhỏ người hơn Nhiễm Tận, thuận thế cuộn lại trong ngực anh, cô tính khoảng cách rồi dùng kỹ năng của nhân vật mà xông lên. Bàn tay mảnh khảnh cứ múa máy trên màn hình, kỹ năng đặc biệt được đánh ra, hai kẻ kia trong phút chốc bị đánh đến sắp cạn máu.
Nhiễm Tẫn liếʍ môi: “Thế này đi, bắt đầu từ bây giờ, em chết bao nhiêu mạng thì tôi sẽ làm em bấy nhiêu lần, em thấy sao?”
Vừa nói, tay anh lại không an phận sờ lung tung ở dưới, làm tay cô run lên, nhân vật bị kẻ địch đánh một skill, thanh máu lập tức tụt sạch.
“Một lần.” Nhiễm Tẫn xấu xa cởi y phục Lâm Diên, kéo khóa quần mình xuống, côn ŧᏂịŧ bật ra, đứng vững thẳng tắp ngay chỗ hoa huyệt, qυყ đầυ ở miệng huyệt khẽ di chuyển, dâʍ ŧᏂủy̠ nhanh chóng thấm ướt côn ŧᏂịŧ.
“Anh, anh dừng một chút…” Lâm Diên bị du͙© vọиɠ tra tấn, nhưng vẫn còn chấp niệm rất nặng với đấu hạng, cho nên cô vừa thở dốc, vừa điểu khiển nhân vật lao vào chiến trường.
Nhiễm Tẫn đặt cằm ở đỉnh đầu Lâm Diên cọ cọ, từ trên cao nhìn xuống nữ sinh đang đánh dọn đường.
Trên bản đồ, quân địch của cô vừa biến mất.
Đúng lúc đó, hông của anh tà ác thúc mạnh một cái.
“A…” Hoa huyệt cảm thụ vật cứng đang đâm sâu, không khỏi siết chặt, nếp uốn bên trong không ngừng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ.
Cô vẫn còn đang lo ra, Nhiễm Tẫn lại liếc nhìn màn hình, thấy kẻ địch của cô đang tiến đến, bèn tăng nhịp đưa đẩy, một tay ôm hông Lâm Diên, một tay sờ xuống nhụy hoa, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hai lần.” Nghe được tiếng thông báo mất mạng, Nhiễm Tẫn cười ôn hòa, hoàn toàn không khớp với hành động cầm thú của anh lúc này.
“A… Anh… Anh xấu lắm… A...” Lâm Diên bị cắm rút đến mức không nói nên lời, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, khóe mắt đã ngân ngấn nước.
Ánh mắt Nhiễm Tẫn chợt tối sầm, anh đỡ lấy Lâm Diên, điều chỉnh tư thế thoải mái một chút rồi vùi đầu vào cổ cô liếʍ láp.
Nhân vật lại hồi mạng tiếp, nhưng Lâm Diên không chơi nữa. Nhiễm Tẫn khẽ ngẩng đầu, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nếu như em treo máy, coi như sẽ bị chơi 10 lần, 12 lần luôn. Không biết ngày mai có xuống giường được hay không á.”
“Anh.. Ahh… Anh không công bằng… A…” Lâm Diên sợ hãi ‘chính sách tàn ác’ của anh rồi, cô vội vàng cầm điện thoại lên, hết lần này đến lần khác Nhiễm Tẫn chỉ chậm lại khi cô đánh dẹp đường, còn đến lúc đánh tướng liền biến thành một cái máy đóng cọc, đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô.
“A… Đừng làm nữa… được không…” Lâm Diên khóc nức nở, mà Nhiễm Tẫn vẫn vân vê nhụy hoa, mang theo du͙© vọиɠ, côn ŧᏂịŧ không ngừng chà đạp hoa huyệt. Sung sướиɠ chiếm đóng lấy tâm trí, hoa huyệt càng ngày càng siết chặt hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ôn thịt thúc thật mạnh, dâʍ ŧᏂủy̠ từng trận từng trận thấm ướt nơi kết hợp của cả hai.
“A…Nhiễm Tẫn… A Tẫn…” Hai tay Lâm Diên nắm lấy cánh tay Nhiễm Tẫn, tâm trí vỡ vụn: “Chậm một chút.. a…ah.. chậm… chậm chút.”
Côn ŧᏂịŧ bị hoa huyệt mυ'ŧ đến thoải mái, làm Nhiễm Tẫn cũng bị cuốn vào cơn tình: “Bảo bối, gọi tên anh.”
“Nhiễm, Nhiễm Tẫn…A..” Xưng hô của cô hình như vẫn chưa hợp ý anh, cho nên côn ŧᏂịŧ anh vẫn cứ chà đạp điểm nhạy cảm của cô: “A…a… A Tẫn… ông xã à..”
“Ngoan lắm.”