Tổng Tài , Ta Là Pháo Hôi A !

Chương 9

Anh cho rằng tôi hiếm lạ với từng này tiền sao? Tôi sẽ chỉ lấy số nên lấy" nữ chính ngạo khí ngẩng đầu lên, tiêu sái xoay người, nâng xe đạp của mình dời đi để lại cho nam chính một cái bóng lưng vừa yếu ớt vừa kiên cường.

Diệp An Thần ở sau cây to yên lặng nhìn, nhìn tổng giám đốc liếc đống tiền trên mặt đất một cái, sau đó cũng tiêu sái dời đi.

"Thật sự đi rồi" từ sau thân cây thò ra hơn nửa người, nguyên bản là muốn lập tức lao ra, nhưng lí trí Diệp An Thần lại nói, vẫn là từ từ đi, dù sao nơi này cũng chỉ có cậu, yên tĩnh đợi một phút, rốt cuộc chờ đến khi chắc chắn nữ chính, tổng giám đốc sẽ không trở lại, Diệp An Thần nhìn mặt đất đầy màu đỏ.

Đôi mắt đã biến thành lấp lánh, này có bao nhiêu tiền a, hiện tại trong tay cậu còn có một ngàn vạn, nhưng là... Ai cũng không ngại mình có nhiều tiền phải không...

"Ha hả...quả nhiên hôm nay là ngày may mắn của tôi"

Ngồi xổm trên mặt đất nhanh chóng nhặt, thật nhiều a, có một vạn đi! Lúc trước thấy tổng giám đốc lấy ra liền hận không thể một đạp cướp lấy. Mà hiện tại đều có trong tay. O(∩_∩)O

"Thải nấm tiểu cô nương..." một bên vừa ngâm nga, một tay nhặt tiền, tâm tình cũng không cần qua tốt a.

"Thực vui vẻ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, có tiền nhặt đương nhiên vui vẻ a." nghe có người hỏi, Diệp An Thần vẫn là vui vẻ trả lời, trong tay như cũ vẫn là nhặt tiền, thật nhiều a, dịch đến bên kia tiếp tục nhặt.

Nhưng là...mặt đang vui vẻ nhanh chóng cứng lại, hắn vừa rồi.....Có phải hay không nghe được giọng nói quen quen [° = °] |||

Cái tay đang nhặt tiền cũng ngừng lại, hơn nữa giọng nói kia cũng quá quen, làm sao đây? Chầm chậm quay đầu lại, đầu tiên là thấy một đôi chân dài thẳng tắp, ngẩng lên liền thấy khuôn mặt tuy lạ mà quen kia.

Hiện tại Diệp An Thần nghĩ muốn đem chính mình thu nhỏ lại, ô...ô... Hiện tại cậu phải làm sao đây? Đã nhặt tiền của tổng giám đốc đại nhân lại còn nhặt đến vui vẻ....ô....Ô...cậu dường như thấy trước được tương lai của chính mình.

"Em là nhặt đem trả lại anh." Tổng giám đốc đại nhân còn chưa mở miệng, Diệp An Thần đã nôn nóng biện hộ cho mình.

Đem một xấp tiền nhét vào trong tay tổng giám đốc đại nhân, nhìn đống tiền trong tay tổng giám đốc đại nhân, đây là cậu vừa nhặt a, nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn người khác cầm trong tay...Bất quá, mạng cùng tiền, Diệp An Thần cảm thấy mạng vẫn là quan trọng hơn.

"Ở đây là làm cái gì?" Nhìn người trước mắt lại nhìn xấp tiền trong tay Diệp An Thần đưa, tâm tình tổng giám đốc đại nhân liền tốt lên.

Đông Phương Tuyệt cầm xấp tiền quơ quơ trước mặt Diệp An Thần, ánh mắt cậu liền nhìn theo như tiểu cẩu thấy xương, hắn cảm thấy thực đáng yêu.

Nghe thấy tiếng cười thực nhẹ, Diệp An Thần nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Đông Phương Tuyệt trong mắt toàn ý cười, cũng không khỏi ngẩn ra, bất quá nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng là có tỉnh táo lại cũng nhớ luôn tại sao mình ngẩn người, nếu không phải Đông Phương Tuyệt còn ở trước mặt, cậu có thể đã ra tay tự tát mình.

Trước mặt hiện tại là người nào a, vừa nhìn thấy liền ngây ra, lại còn thấy soái ca liền hoa si, đây là bệnh, phải trị.

"Cậu còn chưa có trả lời vấn đề của tôi." Đem tiền đặt vào trong tay Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt lôi cậu hướng phía xe của mình.

Ngày từ đầu hắn không có thấy Diệp An Thần, nhưng thời điểm lùi xe, hắn thấy phía sau gốc cây một cái đầu ló ra, đương nhiên nhận ra đấy là ai.

"Em nhặt tiền a." Trả lời xong, Diệp An Thần nhìn đống tiền trong tay, đây là ý gì? Cho cậu hay là muốn cậu cầm hộ?

Vẫn là muốn cậu cầm hộ đi! Diệp An Thần trầm mặc tự hỏi ý tứ của Đông Phương Tuyệt, người cư nhiên bị kéo đi, có điểm sợ nhìn Đông Phương Tuyệt: "Chúng ta đây là đi đâu?"

Không phải là muốn mang hắn đi cục cảnh sát đi! Vẫn là muốn xử hắn ngay tại chỗ..."Em, em không có nghĩ muốn lấy, em thật sự muốn nhặt tiền trả lại anh."

Tin tôi đi, tin tôi đi, tin tôi thật sự đơn thuần, vô tội, cho nên là tha cho tôi đi.

"Uh, tôi biết." Đông Phương Tuyệt đem Diệp An Thần đang lôi lôi kéo kéo dừng lại, đưa tay sờ đầu Diệp An Thần, cảm giác xù xù cùng tưởng tượng không khác nhau là mấy.

"Anh tin em?" Nói cái lí do này cậu không tin a, Diệp An Thần lơ đi cái tay đang làm loạn trên đầu mình. Chẳng lẽ tổng giám đốc gặp được nữ chính, chỉ số thông minh sẽ tụt xuống sao?

"Vậy anh muốn đem em đi đâu vậy?" Không phải cũng đã bảo tin rồi sao? Còn muốn đưa cậu đi đâu a?

"Chẳng lẽ cậu còn muốn đi vào kia?" Nhìn về phía trường học, Đông Phương Tuyệt cười nói.

"Em...em chỉ là đang tản bộ thôi, anh nhất định còn có việc, em không làm phiền anh nữa."

Rút tay từ trong tay tổng giám đốc đại nhân, lại một lần nữa đem tiền trong tay mình nhét lại tay tổng giám đốc đại nhân. "Kia...chúng ta gặp lại sau."

Hướng tổng giám đốc đại nhân vẫy vẫy tay, sau đó liền chạy thục mạng. Nếu tổng giám đốc đại nhân đã nói không truy cứu nữa, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào? Gặp lại vẫn là quên đi bằng không trái tim nhỏ bé của cậu quả thực không chịu nổi.

Quả nhiên nữ chính thuần khiết mẹ nó đều là gạt người, cái gì tốt cũng đều là nữ chính chiếm rồi, quả nhiên tổng giám đốc cùng nữ chính là nguy hiểm như nhau.

Vừa chạy vừa vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, may là cậu phản ứng mau lẹ, bất quá chỉ số thông minh của tổng giám đốc như vậy, lãnh đạo cả một công ty được chứ? Sẽ không sớm phá sản đi?

"Sẽ gặp lại." Đông Phương Tuyệt nhìn lão thử co giò chạy, mỉm cười quay lại xe, dùng xếp tiền vỗ vỗ lòng bàn tay, người mà hắn nhìn trúng sao buông tha dễ dàng như vậy.