Xuyên Về Năm 80 Làm Tiểu Kiều Thê

Chương 20: Nam Chủ 1

“Đừng, đừng, tiểu tổ tông của bố! Như thế này đi, cái bánh này bố không ăn, đưa cho người trong đội sản xuất ăn có được không?”

Triệu Trí Viễn nào dám ăn đồ của con gái, nếu là ăn trước mặt vợ mình thì không nói, khi đó là đã thông qua sự đông ý của “lãnh đạo”, nếu như ăn sau lưng vợ mình bị biết được thì không biết có bao nhiêu thảm. Triệu Trí Viễn nói xong liền bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào thuận mắt. Cuối cùng ánh mắt ông rơi trên người Giang Vệ Dân, người đang chuẩn bị đi làm việc.

Những người trong thành hôm qua, ba người làm việc còn không làm việc nhiều bằng một mình cậu ta, đưa cho cậu ta là tốt nhất!

“Giang Vệ Dân....” Triệu Trí Viễn gọi một tiếng, Giang Vệ Dân liền quay người lại. Ánh mắt của Triệu Hương Vân liền rơi lên trên người Giang Vệ Dân. Anh ấy mặc một bộ quần áo ngắn tay cũ với đầy mảnh vá, hai cánh tay đen nhẻm lộ ra bên ngoài, một đôi mắt kiếm, gương mặt nghiêm túc nhìn Triều Trí Viễn. Triệu Hương Vân nhớ ra anh ta, anh ta là thanh thư từ trong thành xuống. Nhưng so với những người tay không thể nâng, vai không thể gánh đó, thì Giang Vệ Dân thực sự là xuống nông thôn để làm việc.

Nếu như không phải biết rõ thân phận là một thanh thư, thì với một làn da đen nhẻm, làm việc thành thục, thì mọi người đều nghĩ rằng anh ta người thuộc đội sản xuất rồi.

“Đại đội trưởng, ngài.....”

Giang Vệ Dân còn chưa nói xong, bánh bột ngô đã nằm trên tay anh.

“Cậu ăn đi!”

Giang Vệ Dân cau mày, còn chưa rõ đây là chuyện gì, liền nghe Triệu Trí Viễn nói

“Cậu là một đồng chí tốt, làm việc chăm chỉ, đây chính là phần thưởng cho cậu, nhanh ăn đi!”

Không hổ là đại đội trưởng, nói chuyện không có chỗ nào bắt bẻ được.

Triệu Hương Vân đứng bên cạnh nghe thôi cũng phục rồi. Giang Vệ Dân cũng không nói lời thừa thải, chỉ cắn vài miếng đã ăn xong cái bánh bộ ngô, rồi nói

“cảm ơn!” nói xong liền đi làm việc.

“Bố, người này thật ngầu a!” Triệu Hương Vân không ý thức được nói ra câu này.

“ cái quần gì?” Triệu Trí Viễn một mặt ngơ ngác.

“ Ha ha, không có gì! Bố, người nhanh phân công công việc cho con đi, việc nào ít người ấy!” Triệu Hương Vân nói.

“Cái gì? Con muốn làm việc?” Triệu Trí Viễn giống như là nghe được chuyện gì đó không thể tin được vậy, ngạc nhiên nhìn Triệu Hương Vân.

“Đương nhiên! Bố là đại đội trưởng, con là con gái duy nhất của bố, con đến để làm gương cho người khác” Triệu Hương Vân nói với một vẻ mặt rất lẫm liệt.

Nhưng Triệu Trí Viễn không tin.

“con là đến tìm tên Tô Hưng Hoa phải không?”

Mặc dù nghe vợ mình nói con gái không thích tên Tô Hưng Hoa kia, nhưng Triệu Trí Viễn là đại đội trưởng biết được càng nhiều hơn. Con gái họ suốt ngày đi theo sau mông tên kia, có đồ gì ngon cũng đều đưa cho tên kia, lẽ nào đấy không phải là thích?

“Bố, người nói linh tinh cái gì thế! Con nói rồi, con không thích anh ta, bố còn....” Triệu Hương Vân túc giận đến mức hai má đều phồng lên. Quay lưng lại, không để ý đến Triệu Trí Viễn.

Triều Trí Viễn nhìn thấy, ngay lập tức nói: “ con thật sự không thích tên Tô Hưng Hoa nữa?”

“đương nhiên là thật rồi, con thích hắn là gì? Cả người không có nổi hai lạng thịt, làm việc gì cũng không nổi, ăn gì cũng không xong!” Triệu Hương Vân nói.

Riêng điểm này, Triệu Trí Viễn mười phần tán đồng. Những người từ trong thành xuống, bao gồm Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng, chỉ trừ Giang Vệ Dân, thì đều làm việc không được lưu loát.

Tiếc là Giang Vệ Dân không phải là người của đội sản xuất, sớm muộn gì cũng đều phải quay về thành, nếu không......

“Thế thì bố sẽ không sắp xếp cho con làm việc ở gần đây nữa, như thế này đi, con.....con liền theo Giang Vệ Dân đi cắt cỏ lợn đi, trong núi không có người, con muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi! Nếu như mệt rồi thì nói với Giang Vệ Dân, để cho cậu ta chăm sóc con một chút, đến lúc đó bố cho cậu ta thêm chút công điểm!”

Xem đi, đúng là con gái của đội trưởng, đi chơi thôi cũng sắp xếp người chăm sóc. Chăm sóc rồi còn được cộng thêm công điểm .

Triệu Hương Vân đối với bố cô ấy thật không còn gì để nói, cô không thể chơi được, cô còn muốn giảm cân, nên bắt buộc phải làm việc mới được.