Kiếp Nô Lệ

Chương 42: Chương 42

Cháp 46: (cháp cuối)

Chân nó như muốn rụng rời khi nghe tới cụm từ “Sizuka mới là con ruột của mẹ!”… vậy người phụ nữ kia chính là người đã sinh ra nó và Kha??

Ko, lúc nãy Shjn đã nói gì nhỉ?? Shjn gọi người ấy là “mẹ”, hơn nữa bà ấy còn nói là “Kha ko phải con ruột của mẹ”…

Vậy… vậy nó với Kha ko phải là… anh em ruột???

Tay nó bấu chặt vào gờ cửa… Kha với nó ko phải là anh em ruột??

Cạch… nó bấu mạnh quá, vô tình làm cách cửa mở ra… 3 người kia đông loạt quay lại…

_Sizuka?? – Shjn ngạc nhiên vì sự hiện diện của nó.

_Con… con là Điệp?? – người phụ nữ run run hỏi.

Nó ko nói j, nhẹ nhàng bước vào trong. Sau khi thi lễ xong, nó từ từ ngồi xuống. Bấy giờ, nó cất tiếng hỏi, giọng khản đặc

_Cô là mẹ của con?? – nó hỏi người phụ nữ. Bà ta ko nói j, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, 1 cách đau khổ.

_Bạn là con bà ấy?? – nó hỏi, vẻ mặt nghi ngờ – anh song sinh của mình??

Shjn cũng ko nói j, chỉ gật đầu.

Nó mỉm cười… ko phải 1 cái cười nhếch mép, cũng chẳng phải 1 cái cười nửa miệng… mà là nụ cười của hạnh phúc, nụ cười của sự mãn nguyện

_Sizuka, bạn sao vậy?? Đừng sok nhak!! – Shjn lay lay nó.

_Àk ko, mình ko sao!! AAAAAAAAAAAAA…

Cô viện trưởng, mẹ nó và Shjn cũng giật nảy người lên khj nghe tiếng thét thất thanh của nó.

_Vậy… vậy là… mình vs Kha… ko phải là anh… em… ruột?? – nó mừng quýnh lên và tự nhủ.

_Đúng!! – Shjn cười đáp – mình ms là anh trai song sinh của bạn!!!

_Vậy… hay quá… phải mau mau báo cho Kha biết mới được!! – nó nhanh nhảu móc đt ra.

_Ko được!! Tuyệt đối ko được!! – mẹ nó ngăn cản.

_Tại sao ạh?? Mẹ sợ Kha buồn sao??

_Mẹ biết là 2 đứa yêu nhau nên nó sẽ chẳng buồn bã gì đâu, nhưng mà…

Ko biết mẹ đã nói gì với nó, nhưng nó có vẻ gật gù đồng tình. Nghĩ sao rồi nó lại đút đt vô túi, ko gọi cho Kha nữa. Thực ra mẹ đã nói gì mà nó lại thay đổi ý định như vậy?? Thông tin này quyết định hạnh phúc của nó mà, tại sao nó lại thay đổi quyết định như thế??

Nó cúi chào cô viện trưởng và mẹ nó một cách lễ phép rồi quay về nhà. Trong lòng nó đang vui phơi phới. Biết được sự thật rồi, lòng nó nhẹ nhõm hơn hẳn.

“À phải rồi, phải tới bệnh viện thăm ba chứ??” – nó mỉm cười tự nhủ.

Nghĩ là làm, đôi chân thoăn thoắt lại đưa nó tới bệnh viện JK. Thật may là mọi người vẫn còn ở đây.

Nó nhảy chân sáo vô phòng bệnh, miệng hát líu lo.

_Chào mọi người!!!

4 người – ba nó, Thiên, Trang và Akira – trố mắt nhìn nó.

_Chị chị, chị có sao hok chị?? Chị ấm đầu hả??? – Trang sờ trán nó.

_Đúng rồi, hồi nãy còn buồn như sáo, giờ thì vui như sao!! Kì lạ quá đó tiểu thư à!! – Akira cũng góp phần.

_Bà Điệp nè, có gì ko phải bà thứ lỗi nhưng tui thấy bà bất thường lắm rồi đó. Giống như thời tiết zậy!!! Khó hiểu!! – Thiên cũng nhăn nhó nhìn nó. Riêng Kha là im lặng ko nói j`.

_Mọi người có cần phải làm quá zậy hok?? Coi anh Kha có nói gì đâu nè!! – nó chủ mỏ, ôm lấy cánh tay của Kha.

Kha bất giờ cũng trố mắt nhìn nó. Đôi tay cậu từ từ bò nhẹ lên người nó, bất ngờ quàng qua vai nó và nắm chặt. Tay cậu siết chặt đến nỗi vai nó bầm tím, nhưng nó lại ko hề nhăn nhó.

_Anh, đau em!!!1 – nó cười tươi.

_Az, em bị cái gì zậy hả??? Chẳng lẽ em…

_Em sao?? – nó tròn mắt nhìn Kha, hỏi vặn lại.

“Ko lẽ em đã quên anh rồi hả?? Sao có thể zui zẻ đến zậy?? Cứ như là em chưa hề bị đau khổ bởi tình yêu của chúng ta zậy!! Cuối cùng thì em đang nghĩ cái gì, tại sao anh ko thể đoán được???” – Kha thầm nghĩ.

“Anh chờ đi, tin zui của tụi mình sớp tới rồi!!” – nó thầm nghĩ, rồi lại cười tít mắt.

_Anh, chị em bị sao zậy?? – Trang hích Thiên.

_Thú thực là anh cũng ko biết nó bị chạm dây thần kinh nào nữa!! – Thiên nhún vai, mặt ra chiều “đau khổ”.



Suốt cả ngày hôm ấy, nó cứ cười tít mắt làm mọi người đều rất ngạc nhiên, riêng Kha thì có thái độ khó chịu. Mới tống được con nhỏ Hân đi thì nó lại bị khùng, hết nói nổi mà.

Nhưng ai muốn nói gì nó cũng mặc kệ, nó chỉ cần biết hiện tại nó đang rất phấn khích… rất rất là phấn khích…

Nó hồi tưởng lại chuyện lúc chiều.

Thực ra nó cũng đang nghi ngờ, liệu những gì nó nghe được và thấy được lúc chiều có phải là sự thực ko??? Nó vẫn chưa thể chắc được rằng người ấy là mẹ của nó, nhỏ giờ nó đã gặp mẹ lần nào đâu…

Nhưng… nó mong người ấy đúng là mẹ, và câu chuyện ban chiều ko phải là mơ. Nếu là mơ thì nó mong mãi mãi ko tỉnh dậy để mãi mãi được hạnh phúc như bây giờ… nó thật ích kỉ.

Nó ngả lưng xuống giường mau chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Tâm trạng thoải mái làm nó dễ ngủ hơn bao giờ hết. Nó đánh 1 giấc sâu và thật dài.



Sáng, nó thức rất sớm làm điểm tâm cho cả nhà. Vừa chiên trứng, nó vừa hát líu lo khiến cả nhà phải thức giấc.

Cùng lúc ấy… _Cái gì zậy anh?? – Trang ngái ngủ – mới sáng sớm mà bò nhà ai rống zậy??

_Anh ko biết!! – Thiên nhăn nhó.

_Anh đi coi đi!! – Trang ngáp ngắn ngáp dài.

Thiên bực tức tung chăn đi lần theo tiếng hát như… bò rống.

Cậu mắt nhắm mắt mở mò xuống bếp. Âm thanh “rùng rợn” ấy phát ra từ trong bếp.

Và cậu nhận ra con nhỏ bạn thân nhất từ nhỏ tới giờ của mình – chính là nó. Cậu suýt nữa thì té xỉu khi biết nó chính là nguyên nhân gây ra âm thanh kinh khủng ấy chính là nó.

Nó thì hồn nhiên vô tư cười toe toét khi nhìn thấy Thiên

_Dậy rồi hả?? Ngồi đi!!!

Thiên vẫn đứng như trời trồng ko nhúc nhích, mãi lát sau cậu mới mở miệng được

_Ba… bà Điệp. Âm thanh kinh khủng đó là của bà hả??

_Kinh khủng?? Bộ tui hát tệ lắm hả? – nó nhăn mặt.

_Ờ… À ko, hờ hờ… nhưng nó… ko… được dễ… nghe… lắm.

Nó cười lớn khi thấy bộ dạng ấp úng như gà mắc tóc của Thiên.

_Hờ… cười cái gì?? – Thiên gắt.

_Hớ hớ… há há… hô hô… hé hé… hum hum… – nó bịt miệng, cố để ko phát ra tiếng cười nữa nhưng…

Nó kéo Thiên lại ghế, ấn mạnh Thiên ngồi xuống miệng vẫn cố nhịn cười.

Nó cũng kéo ghế ngồi đối diện Thiên. Nhìn vẻ mặt “thiên thần” của Thiên, nó ko tài nào nhịn nổi nữa, phá ra cười ngặt nghẽo

_Bà cười cái gì?? – Thiên giận dữ hỏi.

_Hế hế… thôi ko giỡn nữa!! – nó ôm bụng – Nhìn ông mắc cười quá!! Dở thì nói huỵch tẹc ra cho rồi, còn bày đặt…

_Hừm… tui chưa tính tội bà mới sáng sớm làm mất giấc ngủ của người ta… zậy mà bà còn dám cười tui hả??



Thấy Thiên đi lâu quá ko trở lại, Trang bắt đầu tỉnh. Cô nhóc đang lo lắng liệu Thiên có bị con quái vật làm ồn kia ăn thịt ko! Con nhỏ này sao tự dưng lại cho trí tưởng tượng bay xa zữ ta?

Trang lò dò bước xuống nhà. Có tiếng cười nói vọng ra từ phía bếp, cô bé tiến về phía ấy.

Trang bực tức khi thấy nó và Thiên cười cười nói nói thân mật như thế. Nói gì thì nói, dù nó có là bạn thân thì việc thân thiết quá đáng ấy cũng làm Trang nổi điên

_Anh!! – Trang bực tức kêu khiến Thiên giật mình.

_À, em xuống mà coi chị em đi!! Tiếng hát như bò rống í!! – Thiên cười.

_Âm thanh kinh khủng đó là của chị?? – Trang trố mắt ngạc nhiên rồi phá ra cười.

Đúng lúc ấy, Kha cũng bước xuống bếp. Trông bộ dạng cậu lúc này thật bảnh bao… hình như hắn định đi gặp ai đó…

_Điệp!! Đi theo anh…

Nghe hắn ra lệnh, nó đứng phắt dậy như một cái máy.

Kha đứng trước cổng nhà đợi nó thay đồ. Ko lâu, chỉ 2p là nó phóng xuống nhà. Kha hất mặt rồi đi liền 1 mạch. Nó chỉ còn biết chạy theo.

Hai vợ chồng Thiên từ trong nhà cũng phóng ra nhìn theo, Trang lắc đầu thở dài

_Tới lúc này mà 2 anh chị ấy vẫn chưa nguôi. Giá mà em giúp được gì thì tốt quá!!

Thiên thì ko nói gì, cậu khẽ thở ra, sau đó xoa đầu Trang rồi đi vô nhà.



Kha đi thẳng về phía cô nhi Beka, đôi khi hắn ngoảnh mặt nhìn lại xem nó có theo kịp ko, và sau đó khi thấy nó chạy tới thì hắn quay lưng lại và đi tiếp.

Nó thở hổn hển chạy theo hắn. Trời ạh, ỷ chân dài thì đi nhanh ko thèm chờ nó luôn.

Trước cổng cô nhi Beka, hắn dừng lại chờ nó tới rồi vào chung. Suốt dọc hành lang, hắn im lặng ko nói gì. Ko khí ngột ngạt đến đáng sợ.

Dừng lại trước cửa phòng, hắn hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

_Mời vào!! – giọng mẹ nó vọng ra.

_Chào mẹ, con tới thăm mẹ đây!! – hắn lễ phép, sau đó kéo tay nó vào trong.

_Ủa, Điệp cũng tới hả con?

_Dạ, hắn kéo con đi đó mẹ!! – nó cười.

Kha ngạc nhiên nhìn nó, sau đó quay sang mẹ với con mắt khó hiểu

_Là vậy – nó kéo Kha quay lại – chúng ta ko phải an hem ruột!!

_Hả?? – hắn càng ngày càng mơ hồ.

_Đúng đó Kha, các con ko phải là anh em ruột!! – mẹ hắn lên tiếng – Điệp, con kể cho Kha nghe đi!!

_Dạ!! Là zầy~ Năm ấy, bác sĩ Mako đã đặt anh vào nôi của anh trai song sinh của em. Anh song sinh của em là Shjn, bạn của em hiện tại. Bác sĩ Mako đã cố tình đặt anh nhầm vào chỗ Shjn, theo đề nghị của mẹ!! Còn Shjn thì được đưa tới đây để nuôi dưỡng, chờ ngày thay đổi lại vị trí của 2 anh!!

_Vậy.. – hắn đã hiểu ra.

_Chúng ta ko phải là anh em ruột!! – nó cười tươi.

Hắn mở mắt thật to, vểnh tai để nghe thật kĩ những lời mà nó nói. Dường như ko tin lắm, hắn còn véo mạnh vào tay mình.

_Ái đau!! – hắn kêu lên – Zậy đây ko phải mơ??

_Đúng…

_Zậy chúng ta ko phải anh em ruột??

_Đúng…

_Mẹ, con ko phải là con mẹ!! Zậy con có thể yêu con gái mẹ ko?? Mẹ có chê con ko??? – Kha hỏi, giọng nửa vui nửa buồn.

_Được!! – mẹ nó cười hiền – Nhưng ông ta chưa chắc đã đồng ý. Bây giờ điều quan trọng nhất là con phải giữ kín bí mật này. Con hứa ko??

_Dạ!! Kha đồng ý cái rụp… hắn đã biết lí do vì sao nó lại trở nên vui vẻ rồi, hắn cũng thấy vui vui trong lòng, nhưng hắn lại thấy giận nó ko chịu nói cho hắn biết sớm, để hắn khỏi hiểu lầm…

Nó với hắn sóng bước bên nhau trên đường về nhà. Con đường hôm nay tự dưng ngắn hơn trước, và còn tràn ngập màu hồng nữa (theo mắt hắn)…

Vui thì vui thật đấy, nhưng tự dưng hắn lại ko biết nói gì với nó… nó và hắn đã xa cách quá lâu rồi, hiểu lầm kéo dài này cũng nên chấm dứt thôi.

Để phá tan bầu không khí tẻ ngắt ấy, hắn đành lên tiếng trước, mặc dù câu hỏi của hắn rất là zớ zẩn

_Em… đói ko??

Nó ngạc nhiên quay qua hắn, sau đó phì cười.

Nó ko đáp lại chỉ lắc đầu nhẹ, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó nói

_Em chưa muốn về nhà!! Mình đi lăng quăng đâu đó chút nhak…

_Ukm, zậy ra bờ sông đi, ko khí ở đó tốt lắm!! – hắn nhanh nhảu.

Nó mỉm cười, nhẹ đan những ngón tay vào nhau. Thật sự nó cũng ko biết phải nói gì với hắn đây. Hơn một năm nay, mọi chuyện hiểu lầm đều do nó mà ra cả… giờ nó rất muốn nói lời xin lỗi với hắn, nhưng ko thể cất lời được. Nó cảm thấy xấu hổ… Đúng là thật khó để nói lời xin lỗi.

Ở nhà, Thiên, Trang, ông Lâm và Akira đang lo sốt vó lên vì 2 chuyện.

Một là nó đã bị Kha lôi đầu đi tuốt tuồn tuột, có thể 2 đứa chúng nó sẽ nối lại tình cũ – một tình yêu đáng nguyền rủa.

Hai là khi ông Lâm gọi điện kt xem Hân Hân đã về chưa thì quản gia nhà Hân nói chưa thấy về.

Chuyện của Hân khiến ông Lâm lo lắng hơn chuyện của nó và Kha. Ông đã hứa với ba mẹ Hân là sẽ chăm sóc cô chu đáo, vậy mà ông lại để cho Hân dính vào bạch phiến, giờ Hân lại mất tích.



Nó và hắn tung tăng nắm tay nhau đi về nhà. Gần tới nhà, nó sực nhớ là ba nó vẫn còn nghĩ 2 đứa là anh em song sinh, vội giật tay ra khỏi tay Kha.

_Em sao vậy?? – Kha ngạc nhiên hỏi.

_À, em… chuyện này… ba chưa biết!!! – nó ngập ngừng.

_Ukm, thì chỉ ở nhà thôi nha. Tụi mình sẽ giấu ba em thêm một thời gian nữa.



Vài ngày sau đó, lại có điện thoại của ba mẹ Hân tại . Họ đột nhiên gọi tới xin hủy hôn sự giữa Hân và Kha, và báo Hân đã trở về. Tuy ko hiểu đã có chuyện gì xảy ra nhưng ông Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, ít ra thì Hân cũng đã trở về, mọi trách nhiệm sẽ ko dồn lên ông nữa.

Một tuần sau, nó thấy Ashe và Trân cặp kè với nhau. Ngạc nhiên, nó kéo Trân ra một góc và gặng hỏi

_Chuyện này là sao?? Em với gã đó…

_Là một cặp rồi chị!!! – Trân tươi cười.

_Tại sao???

_À chuyện là bữa đó em giúp ảnh thoát khỏi một đám lộn xộn – Trân nói chung chung – Và rồi từ đó em với ảnh thân nhau hơn, hay đi chung hơn. Rồi một bữa ảnh nói em với ảnh cặp với nhau đi. Em đồng ý, vậy thôi.

Tuy ko hiểu lắm – Trân kể đại khái quá – nhưng nó cũng chẳng hỏi gì thêm. Nếu Trân đã ko muốn nói thì nó cũng ko ép, ai cũng có bí mật riêng của mình mà. Cuộc sống của nó trở nên bình yên như trước, Kha cũng đã đi học trở lại. Lí do là muốn có nhiều thời gian để ở bên cạnh nó hơn. Trong vòng một năm, ko có sóng gió gì xảy ra thêm.

Trong khi đó ở , Thư đã thật sự có tình cảm với Trung. Mặc dù chưa thể hoàn toàn quên được Thiên nhưng Trung luôn làm cho Thư có cảm giác an toàn và được che chở, trái tim của cô cũng ấm hơn trước.

Hôm ấy, mẹ nó bỗng dưng xuất hiện trước mặt ba nó. Bà đã kể lại tất cả mọi chuyện cho ông Lâm nghe. Lúc đầu, ông nhất định ko tin nhưng sau khi xét nghiệm AND thì ông ko thể ko tin được nữa. Shjn được trở về với thân phận là đại thiếu gia của tập đoàn K&T, cậu đã mở được cho riêng mình một cô nhi viện để giúp đỡ cho các trẻ em khuyết tật.

Sau tốt nghiệp, nó trở thành nữ hoàng của K&T và trở về phát triển sự nghiệp của mình, và có thể đoàn tụ với bạn bè.



_Điệp nè, anh có chuyện muốn nói với em!! – Kha ngồi xuống bên cạnh khi nó đang đọc báo.

_Có chuyện gì zậy anh?? – nó đáp ko nhìn Kha.

_Sau đám cưới của thằng Trung… anh sẽ đi Mĩ!!

Nó giật mình đánh rơi tờ báo xuống sàn.

_Anh… nói cái gì??

_Anh gia nhập FBI!

_Anh… định chống đối tổ chức của em sao?? – nó nhăn mặt.

_Ko, anh muốn trở thành một FBI thôi, ko chọc phá gì K&T đâu!!

_Anh… thôi được, anh đi đi!! – nó thở dài.

Kha ôm chầm lấy nó, hôn nó từ đầu tới chân và nói

_Ko sao đâu, sẽ nhanh thôi em!!

Nó cũng ôm lấy Kha, và hình như nước mắt của nó rơi xuống.

Sắp phải xa nhau rồi, lần này sẽ thật lâu, lâu lắm mới gặp lại. Nó sẽ nhớ hắn lắm.

Ngày 23.12.2010… Hôm nay là đám cưới của Thư và Trung, một cặp đôi chỉ vừa mới 20t đã trở thành vợ chồng. Bước đường sau này còn dài, chông gai trên con đường đời còn lại cả hai sẽ cùng nhau gánh vác, sẽ ko còn một mình nữa.

Ngày thành đôi, Thư rạng rỡ lắm, như một thiếu nữ 18 vậy. Nó rất mừng cho Thư – cô bạn thân từ hồi cấp II của mình, nhưng lại trở nên buồn ngay sau đó vì nghĩ tới sự chia li giữa nó với Kha. Sắp xa nhau rồi, sẽ ko giống như sự chia li lần trước, lần này mới đích thực là sự chia tay ko hẹn ngày trở lại. Đến khi ấy, ko biết Kha có còn nhận nó ko hay là sẽ có người phụ nữ khác…

Ngày Kha đi, bầu trời xanh và cao thăm thẳm ko một gợn mây, nhưng lại đầy nước mắt của sự đau buồn.

Kha đi, nó chỉ còn biết đứng nhìn theo cho tới khi máy bay khuất sau những làn khói để lại…

Ngày 25 tháng 12 năm 2020,

Vậy là đã 10 năm 2 ngày rồi từ khi Kha ra đi. Kể từ ngày hôm ấy, nó ko còn nhận được tin tức gì của hắn nữa cả, cứ như là hắn đã bốc hơi khỏi cuộc đời nó vậy.

Hôm nay đã là Giáng SInh rồi. 10 năm nay ko có năm nào là nó ko mong chờ hắn. Giáng Sinh nào nó cũng tới nhà thờ để cầu nguyện cho hắn mau mau trở về.

Đêm nay cũng vậy, nó lại tới nhà thờ như Giáng SInh của những năm trước để cầu nguyện cho hắn mau trở về.

Phía trong nhà thờ tối om om, mọi người đã dời hết đèn điện ra ngoài để làm lễ. Nó bước vào trong, ko gian thật ấm cúng. Hình như có người đã tới trước nó rồi và đang ngồi ở băng ghế ngang phía trên. Dù tối nhưng nó cũng nhận thấy đó là một người đàn ông

_Anh ko ở ngoài làm lễ với mọi người sao?? – nó bước tới gần người đàn ông.

_Ờm… ko!! Tôi muốn ở đây chờ người tôi yêu!! Còn cô??

_Tôi cũng vậy. Vậy là đã 10 năm 2 ngày tròn anh ấy rời khỏi tôi rồi. Ko biết bao giờ tôi mới được gặp lại anh ấy đây~

_Hahahahahhh…

_Anh cười cái gì???

_Em iu, em nhớ anh mà sao lại ko nhớ giọng nói của anh vậy?? Trương Hoàng Phương ĐIệp mà anh biết đâu rồi???

Nó ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông. Có lẽ nào đây lại chính là giấc mơ của nó? Giấc mơ mà 10 năm nay nó ấp ủ??

_Anh… Kha???

_Đúng, là anh đây?? Anh đã trở về vời em đây, cô gái bé bỏng à!!

_Trời đất, 30t rồi mà còn bé bỏng nỗi gì??? – nó châm.

_Em kì quá, 10 năm ko gặp mà em thay đổi nhiều quá!! Trông em gầy hơn đó!!

_Anh thì mập hơn!!!

Dù ko có đèn điện nhưng nó và hắn có thể cảm nhận được nhau rất rõ ràng. Hắn nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của nó, và nó nhìn thấy gương mặt sáng ngời của hắn. Đã 10 năm rồi, ngoại hình đã thay đổi rất nhiều nhưng tình yêu dành cho nhau của nó và hắn vẫn còn tồn tại mãi mãi.

_Về thăm cháu của chúng ta thôi!! Một cặp song sinh đó!!

_Khoan, mẹ và ba sao rồi em??

_Mẹ sống ở Nhật với anh Shjn, còn ba thì đã đi du lịch đó đây rồi!! Giờ nhà chỉ còn em, THiên và Trang thôi. Akira cũng đã đi với ba rồi. Hân cũng đã có một cuộc sống ổn định với chồng và hai đứa con, chồng cô ấy yêu cổ lắm. Còn THư và Trung thì đã có một cặp quý tử, TRân sống ở Nhật với Ashe, còn Tiên cũng đã lấy vợ và sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh cô công chúa nhỏ…

_STOP!! Anh chỉ hỏi ba mẹ thôi mà em khai tùm lum zậy???

_Hì…

Nó cười trừ. Bây giờ trong lòng nó dâng lên một niềm hạnh phúc khôn tả.

_Chúng ta về nhà thôi!! – nó mỉm cười quay đi.

Nhưng hắn đã nhanh tay kéo nó ngồi phịch lên đùi mình. Một cách nhẹ nhàng, hắn đặt lên môi nó một nụ hôn nồng ấm, một nụ hôn của sự thương nhớ, một nụ hôn đoàn tụ, một nụ hôn thật ấm áp. Nó hạnh phúc lắm, đã 10 năm rồi nó chỉ mong chờ cảm giác này thôi.

Cứ thế, trong đêm đen có hai người đang hôn nhau nồng thắm mà ko biết ở ngoài cửa có người đang nhìn trộm mình…

END