Xe ô tô đi xuống hầm gửi xe của công ty, Trầm Úy Vũ cầm văn kiện, mở cửa đi xuống xe, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía thang máy trục trặc đang được tu sửa.
Xem ra phải đi thang bộ lên tầng một rồi đi thang máy khác để lên văn phòng rồi, nghĩ xong anh lập tức đi luôn, nhìn đồng hồ lúc này là mười một giờ rưỡi.
So với thời gian mà anh dự tính là sớm hơn một tiếng, như vậy có thể cùng cô gái nhỏ đi ăn cơm trưa rồi.Thực ra hầu như ba bữa mỗi ngày bọn họ đều ăn cùng nhau, khi về nhà cũng ở chung một chỗ, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ, thật hy vọng cả hai mươi tư tiếng mỗi ngày đều có thể mang theo cô bên mình.
Tuy nhiên, mỗi khi phải đi đàm phán với đối tác, anh đều đi một mình hoặc đi cùng với Vương Thuyên Hằng và Đào Tử Tuấn, bởi vì anh không muốn bảo bối nhà mình bị tên đàn ông khác nhìn ngắm!
Trầm Úy Vũ đứng trước cửa thang máy tầng một, đúng lúc này ở phòng trà bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người phụ nữ, vốn dĩ anh muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng vừa nghe được câu chuyện mà họ nói, anh lập tức dừng lại hành động của mình.
“Hôm qua tôi nhìn thấy trưởng phòng Quản đó ~ Anh ấy đi với thư ký Đào, thật là, nếu đổi lại là tôi thì có phải tốt không!”
“Không lẽ trưởng phòng Quản theo đuổi thành công rồi?” Toàn bộ nhân viên của công ty có ai là không biết chuyện này.
“Chắc không phải đâu, tôi còn trông thấy Tô đại tiểu thư dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo quát mắng thư ký Đào, cuối cùng bị trưởng phòng Quản ngăn lại, phong thái anh hùng cứu mỹ nhân của trưởng phòng Quản đẹp trai lắm đó ~”
Sau đó, một loạt tiếng hét nhỏ ngưỡng mộ vang lên, đều là do mê mẩn vẻ đẹp trai của Quản Sĩ Huân, còn không quên ca tụng anh ta một phen.
Mà Trầm Úy Vũ cũng nghe không vào nữa, ngay cả tâm tư nhắc nhở các cô trở lại chỗ làm việc cũng không có, ấn thang máy đi đến tầng mười lăm, anh chỉ muốn hỏi cô gái nhỏ kia cho rõ ràng xem tại sao hôm qua cô không kể chuyện này với anh!
Khi anh trở lại văn phòng thì không gặp Đào Lộ, bèn lập tức gọi điện thoại nội bộ cho trưởng phòng kế hoạch, thế nhưng vì máy báo bận nên anh lại gọi cho trợ lý của anh ta, lúc này mới có kết nối.
“Tôi là tổng giám đốc, thư ký Đào có đang ở phòng kế hoạch không?” Giọng của Trầm Úy Vũ vẫn dễ nghe như cũ, chẳng qua tông giọng đã thấp xuống mấy độ, nghe hơi lạnh một chút.
Vị trợ lý bỗng nhiên nhận được điện thoại của tổng giám đốc, suýt nữa là sợ tới mức đánh rơi điện thoại, liền cung kính trả lời: “Tổng giám đốc, thư ký Đào đang nói chuyện với trưởng phòng Quản, có chút chuyện…” Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia.
Đứng trong văn phòng của trưởng phòng kế hoạch, Đào Lộ cắn môi nhìn Quản Sĩ Huân đang nói chuyện điện thoại, có vẻ như hắn đang rất vui, lúc thì bĩu môi làm xấu, lúc lại nháy mắt với cô, làm cho cô không nhịn được mà bật cười.
Cuối cùng hắn cũng cúp điện thoại, áy náy cười nói: “Ngại quá, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Hắn không có ý định ngừng nói chuyện với cô, kéo dài thêm thời gian đến giữa trưa là có thể hẹn người đẹp đi ăn rồi, dù sao thủ trưởng cũng không có ở đây, ha ha
~“À ~ Tôi nói là tôi rất thích ăn chocolate đắng, hương vị rất ngon ~” Đào Lộ đến bây giờ vẫn còn nhớ mùi vị của món điểm tâm ngọt khi cho vào miệng, vừa ngọt ngào lại pha chút đắng, vô cùng tuyệt vời.
“Em thích là tốt rồi, bữa ăn hôm qua có người đẹp ngồi cùng nên hương vị món ăn trở nên ngon hơn hẳn, lần tới chúng ta lại đi ăn với nhau nhé.” Quản Sĩ Huân dẻo miệng trả lời, còn không quên hẹn cô lần khác lại ăn cơm.
Đối với Quản Sĩ Huân, Đào Lộ cảm thấy hắn như một người bạn bình thường, đi ăn với nhau một bữa cơm cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa hôm qua còn là hắn trả tiền, như vậy cũng coi như cô còn nợ hắn, bèn thoải mái trả lời: “Được…”
“Không được!” Trầm Úy Vũ đứng ở cửa quát, có chút tức giận nhìn bộ mặt tươi cười sung sướиɠ của Quản Sĩ Huân, lại thấy vẻ kinh ngạc của Đào Lộ, bỗng có cảm giác như đang bắt gian tại trận.
Chết rồi!
Không phải Trầm Úy Vũ phải mười hai giờ rưỡi mới về công ty sao? Sao bây giờ đã ở đây rồi? Còn để cho anh trông thấy cô và Quản Sĩ Huân đang nói chuyện phiếm, đã vậy còn nghe đúng đoạn bọn họ hẹn nhau đi ăn nữa chứ!
Anh đã biết chuyện tối qua, cộng thêm vừa nãy lại hẹn nhau đi ăn tiếp, quả thực không ổn chút nào, sắc mặt của anh cũng đã xanh mét rồi!
“Thư ký Đào, còn chưa tới giờ nghỉ trưa, xin mời quay lại phòng làm việc.” Trầm Úy Vũ nheo mắt lại, giọng nói nghe qua có vẻ rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng Đào Lộ đã ngửi thấy mùi lửa giận của anh.
Hôm nay có phải thứ sáu ngày mười ba đâu chứ? Sao ông trời lại muốn trêu chọc cô vậy hả?
Cô đột nhiên không dám đi lên lầu chút nào, trong lòng biết rõ nếu lên đó sẽ chết càng thảm, nhưng vẫn vội vàng gật đầu với Quản Sĩ Huân một cái rồi đi theo sau Trầm Úy Vũ.
Nhìn bóng lưng của Trầm Úy Vũ, Đào Lộ cảm thấy rất áp lực, cô chưa từng trông thấy anh tức giận như vậy, ngoại trừ hôm tổ chức hôn lễ…
Tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo sơ mi, Đào Lộ cố gắng suy nghĩ xem nên làm thế nào để ổn định lại tâm trạng của Trầm Úy Vũ.
Cô thật không nghĩ là anh sẽ về trước giờ dự tính, cho nên mới không đề phòng mà tán chuyện với Quản Sĩ Huân một lúc.
Hai người bước vào thang máy, Trầm Úy Vũ vẫn không nói một lời, Đào Lộ cũng không dám mở miệng, đi ra thang máy, cô vừa mới theo anh đi vào văn phòng, anh liền lấy tay đóng sầm cửa lại, sau đó đè cô vào ván cửa, cúi đầu chặn lại tiếng hét chói tai của cô.
Lợi dụng lúc cái miệng nhỏ nhắn của cô đang mở ra, anh đưa ngay đầu lưỡi của mình vào, dùng sức liếʍ mυ'ŧ lưỡi cô, mạnh mẽ đến mức làm cho cô thấy hơi đau, muốn tránh đi thì lại bị anh ôm chặt lấy, chỉ còn biết đứng im chịu trận.
Đào Lộ thật sự không hiểu, hiện tại…là tình huống gì đây?