Ai Chờ Ai Giữa Đêm Đông Lạnh Giá

Chương 31: Chương 31

Đào Lộ tuy đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng nếu Trầm Úy Vũ đã yêu cầu thì cho dù có không muốn thì cô cũng không thể từ chối được, vì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

“Ưm…Chặt…Chặt quá…” Đào Lộ khẽ kêu lên, côn ŧᏂịŧ của anh quá lớn để cô có thể dễ dàng tiếp nhận, khi nó đâm vào trong cơ thể cô lần đầu tiên, cảm giác đó cô vẫn nhớ như in!

Kɧoáı ©ảʍ mang theo đau đớn dội thẳng lên đầu, làm cho đầu óc cô trống rỗng, người mềm nhũn ghé vào lòng anh.

“Nhỏ quá ~ Quả nhiên là quả đào nhỏ. ” Trầm Úy Vũ thở dài một tiếng, anh dừng lại một chút để cho cô dần dần thích ứng được.

Cảm nhận được sự gắng gượng của côn ŧᏂịŧ đang im lặng bên trong cô, tiểu huyệt lại bắt đầu không an phận mà co rút lại. Hành động này của Trầm Úy Vũ đã thành công đốt lửa trong người cô, bụng dưới lại có cảm giác trống rỗng.

Cho dù cơ thể đã mệt mỏi, Đào Lộ vẫn thẹn thùng mở miệng yêu cầu: “Úy Vũ…Em muốn…”, vừa nói vừa đưa lưỡi liếʍ lên cổ anh.

Trầm Úy Vũ bị hành động của cô làm cho côn ŧᏂịŧ càng thêm trướng, bàn tay to nắm lấy mông cô vuốt ve, xấu xa nói: “Vừa rồi ai nói là muốn đổi ý vậy hả? Sao bây giờ lại dâʍ đãиɠ nói muốn rồi?”

Cái này coi như là cô tự lấy đá đập vào chân mình ư? Nhưng sao giọng điệu của anh lại như thể nói cô là da^ʍ phụ vậy hả?

Mà điều làm cho Đào Lộ hoang mang chính là…Đây có phải là Trầm Úy Vũ không đó? Trầm Úy Vũ sao có thể nói ra những câu làm cho người ta xấu hổ như vậy? Anh từ trước đến nay lúc ở trên giường đều cực kỳ kiệm lời mà!

“Anh…Anh xấu lắm…Người ta không thèm nữa…” Đào Lộ cắn môi, không biết phải trả lời thế nào cho đúng, thừa nhận thì có nghĩa cô thật sự dâʍ đãиɠ, còn không thừa nhận thì thể nào cũng bị anh trêu chọc, đúng là đáng ghét!

Tay nhỏ bé khoác lên bả vai rộng lớn, dùng sức muốn rời khỏi sự trêu đùa của anh, đáng tiếc vừa mới nâng mông lên, thoát ly được một nửa côn ŧᏂịŧ thì đã bị anh ấn xuống trở lại.

Trầm Úy Vũ nhanh tay ôm chặt eo Đào Lộ, dùng lực nhấn xuống một cái, làm cho cô nặng nề ngồi lên hạ thân anh, còn trêu cô: “Hử, còn chưa thỏa mãn bổn thiếu gia mà đã nghĩ đến việc chạy trốn rồi hả!”

“Ưm…A…” Đào Lộ bị Trầm Úy Vũ làm cho đầu váng mắt hoa, dựa vào ngực anh thở gấp, côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào miệng tử ©υиɠ của cô khiến cô không còn sức để chống đỡ.

Tiếp theo anh bắt đầu động thủ đung đưa hông cô, còn mình thì cũng nâng mông lên để phối hợp, bắt đầu ma xát nơi riêng tư của hai người.

Tiểu huyệt vì động tác của Trầm Úy Vũ mà trở nên ngày càng ướŧ áŧ, xúc cảm trơn láng làm cho côn ŧᏂịŧ càng thêm dễ dàng ra vào.

“Tiếng kêu mê người như thế mà còn nói là không muốn làm? Không muốn mà sao kẹp anh chặt vậy hả?” Anh cắn lên vành tai cô, cảm thụ bộ ngực đầy bọt xà phòng của cô cọ lên ngực mình.

Khó trách bạn bè của anh đều nói là phải thử làʍ t̠ìиɦ trong bồn tắm một lần, vì cảm giác đó thật sự rất mất hồn, mà anh thật may mắn vì có cô gái nhỏ này thực hành cùng.

“Anh…Ưm…Đều tại anh hết…Làm cho người ta muốn…A…” Cô hờn dỗi nói, tuy rằng thân thể mệt mỏi, nhưng vẫn có ý thức tự động phối hợp với anh, mông nhỏ nhịp nhàng nâng lên hạ xuống.

Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh, lưỡi tham lam tiến vào bên trong, cùng anh triền miên dây dưa, nước bọt không kịp nuốt xuống mà từ từ chảy xuống khóe miệng.

Trầm Úy Vũ vẫn như cũ đỡ mông cô, côn ŧᏂịŧ bị cô mυ'ŧ chặt khiến cho anh càng thêm hưng phấn mà cọ xát mạnh hơn, biên độ và tần suất cũng ngày một tăng, kɧoáı ©ảʍ đã làm anh mờ mắt, bất chấp việc đây là lần đầu tiên của Đào Lộ, trong đầu chỉ nghĩ rằng phải hung hăng xâm chiếm cơ thể cô.

“Ô…A…Chậm…Chậm thôi…Ưm…” Đào Lộ bị cảm xúc tê dại ở bụng dưới làm cho bật khóc, cơ thể như sắp bị xé rách, tiểu huyệt cũng như thể bị anh làm hỏng rồi!

Phụ nữ càng mềm mại đáng yêu như búp bê thì càng khiến cho đàn ông hưng phấn muốn điên cuồng bắt nạt.

Đào Lộ khẽ nhíu mày, mắt mờ hơi nước, làm cho Trầm Úy Vũ càng thêm hung hăng mãnh liệt hơn.

“Quả đào nhỏ giỏi quá, có thích không?” Anh đẩy mạnh tốc độ, chỗ giao nhau không ngừng bắn ra bọt nước.

Mười ngón tay bám lên vai anh, thân thể động tình theo bản năng muốn đạt kɧoáı ©ảʍ, mông nhỏ cũng theo đó lên xuống càng nhanh, như thể muốn đâm thủng hạ thân mới cam lòng.

“Thích…Ưm…Thích lắm…Úy Vũ…Thoải mái quá…A…” Cô quyến rũ kêu lên, giọng nói kiều mỵ vang lên trong phòng tắm như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốt nhất.

Nghe thấy tiếng thở gấp và sự co rút của cô, Trầm Úy Vũ biết cô sắp tới rồi.

Anh gầm nhẹ nói: “Bảo bối, chờ anh!” Côn ŧᏂịŧ lớn đâm mạnh vào cô khoảng mười lần, sau đó cơ thể anh tê dại, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào cơ thể cô.

“A…Ưm…Nóng quá…” Đào Lộ ôm chặt cổ Trầm Úy Vũ, thân dưới mυ'ŧ chặt lấy cự vật vừa mới cho cô kɧoáı ©ảʍ mê hồn kia, toàn thân kiệt sức dựa vào người anh. . .