Lối vào nhỏ hẹp bị một vật thể to lớn chen vào, dù cho vừa rồi Đào Lộ đã động tình, nhưng cảm giác đau đớn lúc này vẫn truyền tới, khiến cho sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Đào Lộ vẫn chưa nhìn trực tiếp xem cái kia của Trầm Úy Vũ to nhỏ thế nào, bởi vì cô vẫn còn ngượng, bây giờ cảm nhận được sự thô to kia, tâm trạng của Đào Lộ bắt đầu hoảng loạn rồi.
Nhớ lại kiếp trước cũng đã từng trải qua cảm giác khó chịu này, làm cô cuống quýt yêu cầu anh: “Đừng…Đau quá…Đừng mà…” Tay nhỏ bé bám chặt lên cánh tay anh, cơ thể càng thêm căng cứng.
Tiểu huyệt của cô thật sự quá chặt, chặt đến mức khiến cho anh vừa mới đi vào một chút đã cảm thấy sảng khoái, suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà đâm sâu xuống.
Mà cô gái nhỏ kia lại đang cầu xin anh dừng lại, làm gì có chuyện đó chứ! Bây giờ coi như là đạn đã lên nòng, không thể không bắn!
“Ngoan nào em…Thả lỏng người ra…Lát nữa sẽ hết đau ngay thôi…” Trầm Úy Vũ nghiến răng nghiến lợi an ủi cô, giờ khắc này bảo anh làm sao mà bình tĩnh dỗ dành cô được chứ.
Bàn tay to giữ chặt eo Đào Lộ, Trầm Úy Vũ từng chút một vùi vào bên trong cô, trán đã rịn ra một lớp mồ hôi, phải kìm nén hết sức mới có thể không bùng phát du͙© vọиɠ của mình.
“Đau quá…Anh gạt em…” Cô nghẹn ngào nói, lúc trước cô chỉ thấy đau suốt thôi, làm gì có chuyện sẽ hết đau chứ.
Bây giờ cho cô hối hận có được không?
Nhìn cô gái nhỏ đang nhăn mặt, dáng vẻ như đang chịu tra tấn, cô có thể thoải mái cầu xin anh, nhưng anh sẽ quyết làm đến cùng.
Anh dừng động tác xâm nhập của mình, cúi người hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi đưa vào bên trong triền miên.
Ngay lúc Đào Lộ còn đang say mê trong nụ hôn của anh, Trầm Úy Vũ lại đem côn ŧᏂịŧ lùi ra một chút, rồi mới dùng sức đâm mạnh vào, xuyên phá chướng ngại vật mỏng manh, hoàn toàn nằm trọn trong tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô.
“A…” Tiếng khóc của cô bị anh nuốt vào trong miệng, chỉ có thể run rẩy thân mình, đầu ngón tay ấn chặt lưng anh, vặn vẹo vòng eo muốn thử tránh ra một chút.
Rời khỏi cái miệng nhỏ của cô, anh chuyển tới hôn lên gò má đang ngập nước mắt, khàn giọng thở dốc nói: “Bảo bối ngoan, cố chịu đau một lần nhé, đừng lộn xộn, cho anh đi mà!
Cuối cùng chịu không nổi cảm giác mềm mại của cô bao chặt lấy vật thô to của anh, từng cơn tê dại khiến cho anh mất hết lý trí. Anh khẽ rút ra rồi lại đâm mạnh vào, không ngừng chậm rãi cử động hông, nhìn vào nơi riêng tư của hai người đang dính chặt lấy nhau, chứng minh một điều rằng cô đã hoàn toàn là của anh!
“Em làm cho anh phát điên lên mất!” Trầm Úy Vũ tăng tốc độ đong đưa phần hông, một tay khẽ vân vê nhũ hoa của cô, khiến cho cô phân tán sự chú ý, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà cơ thể mang lại.
Vật thô to của anh không ngừng mở rộng hoa kính của cô, Đào Lộ bắt đầu cảm thấy không còn đau đớn như vừa nãy nữa, sự tê dại từ sâu bên trong tiểu huyệt khẽ nhen nhóm, làm cho tiếng khóc của cô chuyển thành tiếng rêи ɾỉ: “Ưm…A…. ”
Nhìn thấy được sự chuyển biến của cô, Trầm Úy Vũ khẽ cười: “Có cảm giác rồi đúng không em? Tốt lắm!”
Giơ đôi chân dài của cô gác lên vai mình, hai tay anh chế trụ bộ ngực tròn, hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa đỏ hồng, mà côn ŧᏂịŧ cứng rắn vẫn như cũ rút ra đâm vào.
“A đừng…Sâu quá…A…A…” Cô cảm thấy như sắp ngừng thở đến nơi, mỗi lần anh nhấn xuống đều đạt đến nơi sâu nhất, giống như bị điện giật vậy.
“Em muốn nó mà…Đừng cự tuyệt…Siết chặt anh đi…” Giọng của anh tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©, vật nóng không ngừng ma xát tiểu huyệt mềm mại của cô, kéo đến một lượng lớn nước vẩy ra ga giường.
Mắt nhìn Trầm Úy Vũ không còn vẻ lạnh nhạt như kiếp trước nữa, mồ hôi còn thấm đầy trán, khiến cho anh trông rất phóng đãng, mà bên dưới lại liên tục đâm vào cô, làm cho cô toàn bị đẩy lên sát đầu giường, sau đó lại bị anh kéo trở lại.
Sao anh lại trở nên mãnh liệt như vậy? Bị hành động cuồng nhiệt của anh làm cho tê dại, Đào Lộ không kìm chế được mà phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, cơ thể theo bản năng tiến sát vào anh hơn.
“Nói cho anh biết, ai đang cắm vào em?” Bàn tay to của anh cầm lấy cổ chân cô, kéo hai chân cô tách ra, để cho anh nhìn thấy rõ nơi va chạm của hai người, hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho anh càng thêm gia tốc hơn.
Câu hỏi như vậy lại phát ra từ miệng anh, thật là khó tin quá!
Mà kɧoáı ©ảʍ ập tới cổ vũ Đào Lộ nói ra: “A…a…Là anh…Úy Vũ…Đang cắm vào người ta…A…Ưm…”
“Cắm…cắm vào…Đào…Ưm…Đào Lộ…Úy Vũ…Anh chậm thôi…” Cô cảm thấy như thân dưới sắp bị anh làm hỏng mất rồi.
Trầm Úy Vũ bị tiếng ngâm nga của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cổ vũ anh càng thêm hăng say hơn, cảm nhận được hoa huyệt của cô ngày càng chặt, hô hấp cũng hỗn loạn, anh biết cô sắp lêи đỉиɦ rồi, lại càng thêm đâm vào rút ra nhanh hơn.
Đột nhiên như có một luồng điện truyền tới làm cho đầu óc Đào Lộ trở nên tê rần, cô thét lên chói tai, cảm giác sung sướиɠ làm cho toàn thân co rút không thôi.
Cho dù cô gái nhỏ đang đạt cao trào mà mãnh liệt lắc đầu, khóc đến đỏ cả mắt, không chịu nổi sự xâm nhập của anh, thì Trầm Úy Vũ vẫn tiếp tục đong đưa mông, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ khi được cô mυ'ŧ chặt.
Trong phòng vang lên tiếng “bành bạch” va chạm lẫn nhau, âm thanh và mùi vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trạng của anh, làm cho anh mạnh mẽ hung hăng chà đạp cô.
Lúc Đào Lộ cảm thấy như mình sắp bị ép đến chết rồi, thì Trầm Úy Vũ lại nặng nề đâm vào vài cái, sau đó gầm nhẹ một tiếng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn sâu vào bên trong cô…