Lời âu yếm vĩnh viễn là ái dục mê hoặc nhất.
Nàng ghé tai chàng thủ thỉ, lời thầm thì lúc này mạnh mẽ vô cùng, có khi còn thẳng được cả quân lệnh.
Cảnh liễu rủ lả lơi, cỏ cây xanh mướt, căng tràn sức sống.
Chàng dùng một tay vội vàng nâng mông nàng lên, tì lưng Diệp Thê lên lên thân cây, cẳng chân chen vào giữa háng Diệp Thê mà tách ra. Quần cưỡi ngựa cọ vào váy lót mềm mại, chạm đến nơi tư mật, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ khiến hai thân thể khẽ run lên.
"Ưʍ..."
Diệp Thê thấy Thẩm Tương Uyên thô lỗ như vậy, bất mãn mà kêu lên một tiếng, mũi chân nàng miễn cưỡng chạm đất, dùng hết sức lực, buông lỏng cơ thể, để toàn bộ thân mình ngồi hẳn lên chân chàng.
"Sẽ bị phát hiện mất." Tay Diệp Thê ôm cổ chàng, nghiêng đầu nhìn về phía sân tập phía sau, xa xa có bóng người đang diễn tập.
"Thê tỷ tỷ sợ cảnh màn trời chiếu đất ư?" Thẩm Tương Uyên khẽ cười, cúi đầu cắn lấy nút khuy cởi bỏ lớp áo ngoài của nàng.
"Thϊếp..." Lần đó không giống, lúc đó có A Tả đứng canh, hơn nữa lại ở trong phủ, lúc này thì hoàn toàn...Diệp Thê ấp úng nói không nên lời.
"Tỷ tỷ nói vậy, không thấy rất tàn nhẫn với ta sao? " Thẩm Tương Uyên nhìn cần cổ trắng muốt, mượt mà từ từ lộ ra, không kiềm được mà mυ'ŧ liếʍ, chân lại không an phận mà động chạm phía dưới.
Thẩm Tương Uyên trêu chọc người ta xong, nhưng chính mình không còn đủ kiên nhẫn nữa, nổi tính xấu, "đại điêu" giữa háng không yên phận mà ngóc đầu lên, tìm kiếm lối vào vườn hoa quen thuộc.
Mấy phản ứng nhỏ này của chàng, Diệp Thê đều biết hết, cho nên nàng... đã chuẩn bị tốt cả rồi.
Diệp Thê không nói gì, nhưng mà bị chàng cọ qua cọ lại phát ngứa, hai chân không tự chủ kẹp chặt, nội y của hai chân cọ qua hoa huy*t làm nàng hơi đau.
"Đỏ cả rồi." Thẩm Tương Uyên cắn rách cổ áo, vải trắng ôm quanh ngực nới rộng, để lộ vẻ đầy đặn, mỹ mãn của bầu ngực căng mọng.
"Không phải chính chàng muốn ta mặc cái này sao?" Diệp Thê nói thầm một tiếng, mặc kệ hắn ngọ nguậy.
Thẩm Tương Uyên nhẹ nhàng kéo, mảnh vải rơi xuống, hai viên nhũ hoa hồng tươi như ẩn như hiện, chàng nhìn đến đỏ mắt.
Ngực đẫy đà, mông cong tròn mềm mại, toàn thân thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, giờ phút này gió khẽ thổi, khiến nàng khẽ rùng mình vì lạnh, Diệp Thê run rẩy nỉ non, làm Thẩm Tương Uyên chết mê chết mệt.
Thẩm Tương Uyên nương theo áo yếm mà thè lưỡi liếʍ bú nơi đầy đã kia như trẻ nhỏ thèm sữa, hàm răng gặm cắn tạo vết đỏ như son.
Nói cái gì mà kiếp sau nhất định tìm chàng, không điểm ấn ký làm sao mà tìm được, Thẩm Tương Uyên là một người đàn ông bá đạo, tính chiếm hữu cao, có những lời tuy chưa từng nói ra, nhưng trong lòng chàng đã nhận định chắc chắn nếu có kiếp sau, chàng nhất định sẽ đi tìm nàng trước.
Không biết có phải vì bị hắn bú ʍúŧ quá nhiều hay không, mà bầu ngực Diệp Thê to hơn trước, từ màu trắng nõn nà, dần chuyển sang hồng đỏ gợϊ ȶìиᏂ, sự đυ.ng chạm vô tình như có như không thế này cực kỳ khó chịu.
"Ăn đủ chưa?" Diệp Thê nhẹ nhàng kéo đầu chàng khỏi ngực mình.
Thẩm Tương Uyên bú sữa đến mức sung sướиɠ, hưng phấn, bỗng nhiên bị kéo ra, nước bọt da^ʍ mĩ kéo thành từng sợi chỉ bạc treo trên bầu ngực đã đỏ hồng của Diệp Thê.
"Chưa đủ." Thẩm Tương Uyên vô cùng thành thật trả lời, nói xong lại chuẩn bị cúi đầu tiếp tục chiến đấu.
Diệp Thê nghĩ nếu để vị này nhà mình tự tung tự tác thêm lát nữa chắc ngực nàng sẽ nát mất, cứ mυ'ŧ như thế cũng không dễ chịu lắm, nàng cắn môi thoáng ngại ngùng, nhưng vẫn kiên quyết mở miệng, nói: "Nhưng phía dưới của ta cũng nhớ Uyên Nhi."
"Ướt rồi?" Ánh mắt Thẩm Tương Uyên tối sầm lại, một tay nâng người, xoay mông nàng nâng lên, tay khác dọc theo bẹn lần vào bên trong, ngón tay tỉ mi mà quen thuộc thăm dò, quả thực vừa chạm vào hoa huy*t đã cảm thấy một luồng ướŧ áŧ, da^ʍ mĩ khó cưỡng.
Diệp Thê không nghĩ chàng lại bạo gan như vậy, bất mãn quay đầu, kết quả trong nháy mắt,thân dưới chợt lạnh, "đại điệu" hư hỏng của ai đó đã tiến quân thần tốc, vào nơi chật hẹp của nàng.
"Ta cũng muốn."
Chưa dạo đầu đã mạnh mẽ tiến vào, quả thực không dễ dàng gì, Thẩm Tương Uyên ôm chặt eo Diệp Thê, đặt tay nàng quàng lên vai mình, chờ nàng thích ứng, Diệp Thê nhớ tới lúc nãy mình mới vừa nói với chàng mấy lời gợϊ ȶìиᏂ, đột nhiên thoáng sợ hãi, cảm xúc bối rối.
Diệp Thê vốn tự ti, bởi vì cuộc đời nàng gặp quá nhiều mất mát từ đó sinh ra thờ ơ, lạnh nhạt, thản nhiên với mọi thứ, Thẩm Tương Uyên lại hoàn toàn khác, con người chàng ương ngạnh, tự tin, lại mãnh liệt như thủy triều, một khi đã động tình thì khó lòng kìm chế được.
"Uyên Nhi căng trướng là vì ta sao?" Diệp Thê bắt đầu hít thở lại bình thường, nàng cảm nhận rõ ràng vật thô to trong cơ thể đang không ngừng lớn lên, đâm sâu vào điểm nhạy cảm của mình, "Trướng quá, đi vào sâu hơn đi, thật thích."
Thẩm Tương Uyên kinh ngạc vì đột nhiên nàng quá sức phóng đãng, nhưng nhiều hơn là hứng thú hơn.
"Được."
Chàng ôn nhu nhìn nữ nhân động tình dưới thân, động tác lại càng phóng túng, càn rỡ, "đại điêu" thô to điên cuồng khuấy đảo đến mức mảng thịt non nhầy nhụa d*m thủy, tưởng chừng như cánh hoa bên dưới như muốn nở bung.
Thẩm Tương Uyên làm đến như mê như say, không còn đủ tỉnh táo nữa, chàng điên cuồng ra vào mỗi lần đều như đóng cọc vào thân thể Diệp Thê.
Nàng tựa lưng vào thân cây, trước lúc tựa lên không cẩn thận đè lên một cành liễu dài, giờ phút này nhờ công ai đó cần mẫn cày cuốc mãnh liệt cây liễu rung lên dữ dội, cành liễu sau lưng cũng đã gãy đôi từ khi nào.
Ngay tại thời điểm Diệp Thê nghĩ mình sắp bị bị Thẩm Tương Uyên "yêu" đến ngất đi, thì chàng đột nhiên ngừng lại, sau đó mãnh liệt đâm sâu vào thân thể nàng, Diệp Thê nghi hoặc mấp máy môi.
"Tỷ tỷ từ từ, có người tới." Thẩm Tương Uyên không thể để người khác nhìn thấy vẻ mị hoặc, câu hồn của nàng lúc này, đáy lòng đem tổ tông của kẻ phá đám xử trảm 1000 lần.
Diệp Thê cắn môi, đáy mắt ướŧ áŧ, khó nhịn gật gật đầu.
——
Đám tiểu binh luyện tập xong một lượt, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Này, ngươi thấy không, phía trước ấy, hai mũi tên cùng cắm giữa hồng tâm. Quả là tuyệt kỹ."
"Không tệ, ngươi đoán là ai?"
"Trừ Thẩm tướng quân còn người nào có tiễn pháp đáng sợ bậc này, tiễn pháp của ngài ấy là số trong quân doanh."
"Không chắc, nghe nói Ngụy tướng quân giỏi hơn một bậc."
"Mặc kệ là ai, dù sao chúng ta còn phải luyện dài dài mới bằng được..."
Hai người kia vẫn chưa chịu rời đi, nán lại tiếp tục buôn chuyện, Diệp Thê càng chờ càng sợ hãi, sợ bị người phát hiện, hiện tại nửa thân trên của nàng hoàn toàn trần trụi.
"Tỷ tỷ lắng nghe nghiêm túc vậy sao?" Thẩm Tương Uyên thấy nàng bị cuốn theo câu chuyện của người ta, bắt đầu ghen tuông, chàng bất chấp bị phát hiện gì đó, mãnh liệt di chuyển thân dưới, qυყ đầυ hung hăng đâm vào tử ©υиɠ.
"Không phải... aaa, đừng... đừng mà, quá sâu, Uyên Nhi, đau." Diệp Thê nức nở xin tha.
——
"Ai, ngươi nghe thấy tiếng gì không, như là tiếng khóc của nữ tử?"
"Ngươi điên hả?"
"Ngươi mới điên."
——
Sau khi đội tiểu binh tập chạy gần đó nghe có tiếng khóc của nữ tử,thoáng khựng lại nhìn quanh một lát, không thấy động tĩnh nào lại tiếp tục chạy và trò chuyện cùng nhau, Diệp Thê hoảng sợ kẹp chặt lấy "đại điêu" hư hỏng bên dưới. Thẩm Tương Uyên bị kẹp chịu không nổi hít một ngụm khí lạnh, trấn an vỗ vỗ eo nàng, khẽ thì thầm những lời trêu ghẹo.
"Sao thế, sợ tiễn pháp của ta bắn không được nàng sao?" Thẩm Tương Uyên trầm giọng, lời nói có ẩn ý, bổ sung thêm: "Tiễn pháp gì đó, ta bắn rất chuẩn, không bao giờ có chuyện bắn lệch."
"Cái gì..." Diệp Thê bị chàng làm đến mức đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời nghe không hiểu.
"Có thể bắn vào bên trong lỗ nhỏ của tỷ tỷ bách phát bách trúng." Thẩm Tương Uyên cười rộ lên, ái muội mà nói.
Cảm nhận được hoa huy*t ướŧ áŧ, nóng hổi của nàng gắt gao hút lấy tiểu đệ đệ của mình, Thẩm Tương Uyên có nhẫn nhịn cỡ nào cũng không kìm được mà hướng lên trên chạm đến nơi nhạy cảm trong cơ thể nàng, khiến d*m thủy ồ ạt tuôn ra.
Diệp Thê nhìn lên thấy đội tiểu binh đã đi khá xa, mới dám rên lên, dường như nàng càng rêи ɾỉ càng câu dẫn, đến mức gọi thú tính của Thẩm Tương Uyên trỗi dậy, tiểu đệ đệ trướng to hơn, căng phồng cương cứng cọ mạnh vào âʍ ɦộ, di qua di lại hai cánh hoa môi, qυყ đầυ chôn sâu cơ thể nàng.
Hoa tâm nở rộ phun ra một cổ d*m thủy, Thẩm Tương Uyên mãnh liệt thừa thắng xông lên lại bị d*m thủy tuôn trào xối xả bọc lấy, hành lang chật hẹp càng mở rộng, chút lý trí sót lại may mắn không hoàn toàn bị thổi bay, khoảnh khắc hai người lêи đỉиɦ, chàng nhanh chóng rút tiểu đệ đệ khỏi cơ thể nàng rồi bắn ở trên mặt đất, không bắn vào trong.
Khi chàng rút quân, d*m thủy không còn vật ngăn chặn, tí tách chảy xuống ướt đẫm đùi Diệp Thê, tiểu đệ đệ dưới háng của Thẩm Tương Uyên dường như càng chiến hàng hăng, không mệt mỏi lại ngước đầu lên tha thiết muốn vào ra vài cái, một trận chiến nữa lại đi qua, Thẩm Tương Uyên mới mãn nguyện giúp tỷ tỷ lau rửa sạch sẽ nơi tư mật, mặc lại y phục chỉnh tề.
Tại giáo trường từng tốp từng tốp binh linh thay nhau luyện tập, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thẩm Tương Uyên cũng chịu dừng lại, đỡ Diệp Thê toàn thân mềm nhũn từ rừng liễu đi ra, nàng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng mất mặt này, quay trở về giáo trường, Diệp Thê một mực núp sau lưng tướng công, hai tay nắm chặt áo choàng của chàng.
"Tướng quân." Binh lính hô lớn.
"Tốt, chăm chỉ luyện." Thẩm tướng quân xua xua tay chuẩn bị đưa phu nhân về doanh trướng.
Đợi Thẩm Tương Uyên và Diệp Thê đi xa, đám quân lính mới thì thầm to nhỏ. "Xem nào xem nào, ta nói hai mũi tên kia là của Thẩm tướng quân bắn mà."
"Thôi đi, ngày mai mời ngươi ăn cơm, lại nói người có vóc dáng nhỏ bé đi phía sau Thẩm tướng quân là ai nhỉ, dáng đi khập khiễng như vậy, dấu dấu diếm diếm, còn tránh mặt không cho ai thấy, chẳng lẽ là..."
——