Sủng Ái Quá Độ

Chương 10

Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh

Hai người đi tới bệnh viện, tìm thấy phòng bệnh của Cố Dịch Thần, anh ta yếu ớt nằm trên giường bệnh, trên đùi phải băng bó bằng thạch cao.

Chương Ngọc Tuệ vừa nhìn thấy liền khóc, đi đến giường bệnh, run rẩy hỏi: “Con trai, con bị làm sao thế này?”

Cố Dịch Thần không trả lời, nhìn Diệp Ngưng, trong nháy mắt ánh lên vẻ vui mừng.

“Tiểu Ngưng, em đến rồi.”

Diệp Ngưng đứng ở cửa, đảo mắt nhìn Cố Dịch Thần.

Chương Ngọc Tuệ đánh vào vai Cố Dịch Thần, hỏi anh ta rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với Diệp Ngưng.

Cố Dịch Thần cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chỉ là hiểu lầm thôi mẹ.”

Chương Ngọc Tuệ không tin, bắt anh ta nói ra, Cố Dịch Thần tránh nặng tìm nhẹ kể, Mẹ anh ta nghe xong, tức giận suýt chút nữa ngất đi, “Cái cô Trì Hân Nhiên kia có gì tốt? Chẳng lẽ con quên mẹ cô ta làm cái gì rồi sao? Tại sao con vẫn dây dưa không dứt với cô ta? Cô ta có điểm nào tốt hơn Diệp Ngưng chứ?”

Chương Ngọc Tuệ càng nói càng kích động, cảm xúc dâng trào, lấy tay xoa ngực, có chút khó thở.

Cố Dịch Thần thấy thế, vội vàng nói với Diệp Ngưng: “Tim mẹ anh không tốt, em đỡ mẹ anh ngồi xuống được không?”

Chương Ngọc Tuệ ngồi trên ghế sô pha một lát mới bình tĩnh lại, miễn cưỡng cười với Diệp Ngưng, “Cháu đừng lo lắng, chỉ là bệnh cũ thôi, từ lúc sinh ra trái tim đã không tốt, không biết sống được bao lâu nữa.”

Cố Dịch Thần nghe thế, cố ý hỏi tiếp: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ không khỏe phải không?”

“Ừ, hay bị tức ngực, cũng không biết bị làm sao.”

Diệp Ngưng nghe vậy, quan tâm hỏi han: “Dì ơi hay là cháu đưa dì đi kiểm tra nhé?”

“Không cần đâu, phiền phức lắm.”

“Không sao, không phiền đâu ạ.”

Chương Ngọc Tuệ cảm kích nhìn Diệp Ngưng, trừng mắt nhìn Cố Dịch Thần, “Con thực sự hồ đồ rồi, đến cả mẹ không cũng không chịu nổi nữa.”

“Mẹ, mẹ trách con sao cũng được.”

Cố Dịch Thần cẩn thận quan sát Diệp Ngưng, nghĩ thầm phải tranh thủ cơ hội tốt này.

…………

Diệp Ngưng đưa Chương Ngọc Tuệ đi kiểm tra, bệnh tình vẫn thế, nhưng lớn tuổi rồi nên sức chịu đựng của tim càng ngày kém, bác sĩ bảo không được để bà kích động nữa.

Diệp Ngưng mang bà về phòng bệnh liền muốn rời đi, Cố Dịch Thần nhìn mẹ, cố ý nói: “Mẹ, mẹ giúp con gọi y tá đến đo nhiệt độ nhé.”

Diệp Ngưng nghe vậy, trực tiếp đi bấm chuông, không đến nửa phút y tá liền đi tới.

“Giúp anh ta đo nhiệt độ.”

Cố Dịch Thần: “……….”

Diệp Ngưng không muốn ở đây lâu, nói: “Cháu về đây ạ, nếu dì có chuyện gi thì cứ gọi cho cháu.”

Nói xong cô không chờ Chương Ngọc Tuệ mở lời liền đi ra ngoài.

Chờ cô rời khỏi bệnh bệnh, lên taxi rồi nhận được tin nhắn của Cố Dịch Thần.

【Tiểu Ngưng, sức khỏe mẹ anh không tốt, bây giờ anh lại nằm viện không chăm sóc được, nếu mẹ anh xảy ra chuyện gì anh cũng không biết phải làm sao, em có thể từ từ hẵng nói với mẹ anh chuyện chúng ta chia tay được không. 】

【 Tôi nói với dì rồi 】

Diệp Ngưng nhanh chóng trả lời.

【 Anh biết, nhưng vừa nãy anh chỉ bảo em đang giận anh thôi, mẹ bảo anh phải dỗ dành em. Em cũng biết chúng ta đính hôn rồi, chuyện chia tay này không phải chỉ hai chúng ta nói là được 】

Diệp Ngưng không có ý định quay lại với Cố Dịch Thần, cô biết anh ta lôi mẹ ra làm cái cơ muốn xoa dịu mối quan hệ này, nhưng ý cô đã quyết, không bao giờ dao động.

Taxi nhanh chóng đi đến cửa đại học Ngu, Diệp Ngưng nhận được tin nhắn của Khương Triết Viễn, anh ấy nói hôm nay giáo sư Tần mời cơm, bảo mời cô cùng đi.

Đương nhiên Diệp Ngưng sẽ không từ chối, lập tức đồng ý.

Quay về kí túc xá, cô tìm quần áo rồi chuẩn bị đi.

Chu Mạt mới đi sang phòng bên cạnh, trở về liền thấy Diệp Ngưng đang thử quần áo.

“Bảo bối, cậu có hẹn à? Đi gặp anh chàng đẹp trai nào hả?”

Cánh tay cô nàng để trên vai Diệp Ngưng nói đùa.

“Không phải, hôm nay giáo sư Tần mời cơm.”

Diệp Ngưng nói xong, cầm một chiếc váy đơn giản, hỏi Chu Mạt, “Tớ mặc cái này được không?”

“Cậu mặc gì cũng đẹp hết.”

Chu Mạt nghi hoặc hỏi, “Cậu nói xem giáo sư Tần có phải muốn nhận cậu làm học trò không?”

“Tớ còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đâu, sao có thể chứ.”

“Nhưng thầy ấy đối đãi cậu rất tốt mà.”

Chu Mạt nói xong, liếc mắt nhìn thấy hai túi đồ to để trên bàn, hỏi Diệp Ngưng đó là gì.

“Đồ mẹ Cố Dịch Thần làm, cậu ăn đi.”

Diệp Ngưng cầm túi đồ ăn về kí túc xá mới đi cùng Chương Ngọc Tuệ tới bệnh viện.

Chu Mạt khinh bỉ bĩu môi, “Anh ta không phải muốn để mẹ mình thay anh ta xin lỗi đấy chứ?”

“Không có, dì Chương không biết, tớ nói cho dì ấy rồi.”

“Phản ứng sao?”

“Tức giận.”

Diệp Ngưng nhẹ giọng trả lời, vội vàng nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi thay đồ rồi đi đây.”

“Được rồi được rồi, cậu đi đi, tớ cam đoan không nhìn lén đâu.”

……………..

Diệp Ngưng xuống taxi bước nhanh vào khách sạn Khải Sâm, có một người xuất hiện bên phải cô, tóc tai gọn gàng, bộ vest vừa vặn càng tôn lên phong thái tài giỏi.

Diệp Ngưng không chú ý đến, thẳng đến khi người ấy gọi tên cô.

“Diệp Ngưng.”

Cô quay đầu lại nhìn.

“Học trưởng, trùng hợp quá.”

Tạ Ly khẽ gật đầu, “Em đi ăn tối cùng giáo sư Tần sao?”

“Vâng, sao anh biết?”

“Anh cũng thế.”

Đại não Diệp Ngưng như bị đánh một phát, thấy anh bước về phía trước, cô vội vàng đi theo sau, hỏi quan hệ của anh với giáo sư Tần là gì.

“Tí nữa em sẽ biết.”

Tạ Ly và Diệp Ngưng vừa nói chuyện vừa bước vào đại sảnh, nhân viên phục vụ đi tới dẫn hai người vào phòng bao giáo sư Tần đã đặt trước, rồi mở cửa ra cho họ.

Bên trong lại không có ai.

Diệp Ngưng sợ mình là vãn bối, tới muộn không tốt lắm nên tới sớm hơn một lát, không ngờ còn chưa ai đến.

“Học trưởng, anh vào trước đi.”

Tạ Ly không khách sáo, đi vào trước.

Thấy anh tìm chỗ ngồi xuống, sau đó Diệp Ngưng ngồi chỗ đối diện anh.

Vốn dĩ định cách anh xa một chút mới không thấy xấu hổ, kết quả phát hiện hai người họ ngồi chỗ đó vừa vặn đối diện nhau.

Không khí trong phòng có chút trầm mặc, Diệp Ngưng đặt hai tay lên bàn, cân nhắc xem nên tìm chuyện gì để nói, nhưng nhìn Tạ Ly nghiêm túc như vậy, chắc là bình thường anh không thích nói chuyện phiếm.

Trong lòng cô còn đang nghĩ vậy, không ngờ anh lại chủ động bắt chuyện trước.

“Em học nghiên cứu sinh năm hai à?”

“Vâng ạ.”

“Học hành áp lực rất lớn sao?”

“Vâng, mỗi ngày đều viết luận văn, rất mệt mỏi.”

Tạ Ly nhìn Diệp Ngưng khẩn trương như vậy, mỗi lần ở cạnh cô, cô giống như không thoải mái cho lắm, rõ ràng anh không quá nghiêm túc mà.

Diệp Ngưng trả lời câu hỏi của Tạ Ly cảm thấy giống như đang đối mặt với thầy giáo của mình.

Trong lòng cô lặng yên chờ đợi, hy vọng có người nhanh nhanh tới cứu cô, giảm bớt cái giây phút xấu hổ này đi.

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra nhìn, còn 15 phút nữa mới tới giờ hẹn, chẳng lẽ mọi người đều sát giờ mới tới sao?

Diệp Ngưng vô thức nhìn cửa ra vào, Tạ Ly chú ý ánh mắt của cô, từ từ hạ mi, che đi ánh mắt ảm đạm của mình.

Đề tài vừa nãy đột ngột dừng lại, không ai định nói tiếp, Diệp Ngưng không biết làm gì, chỉ cúi đầu xem điện thoại, như vậy có thể tự nhiên hơn một chút.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, một vài người đi tới.

Bọn họ nhìn thấy Tạ Ly, vội vàng chào hỏi anh, sau đó vẫy tay chào Diệp Ngưng.

Hàn Miểu ngồi cạnh Diệp Ngưng, “Sao em tới sớm thế.”

“Vâng, em ngại đi muộn lắm.”

Hàn Miểu cười, cầm điện thoại mở phần quét mã QR: “Chúng ta add Wechat đi.”

Diệp Ngưng kết bạn Wechat với cô nàng, Hàn Miểu nói với mấy người khác: “Tôi cho Diệp Ngưng vào nhóm, mọi người cũng add đi nhé.”

Bởi vì có Tạ Ly ở đây, mọi người nói chuyện rất câu nệ.

Diệp Ngưng bị kéo vào nhóm chat, thấy Tạ Ly ở bên trong, ngây ngẩn cả người.

Đàn anh Tạ Ly không phải học khoa tài chính sao? Không phải bái giáo sư Tần làm thầy đó chứ?

Giáo sư Tần đi vào phòng, ông vừa đi tới, mọi người đều lên tiếng chào, “Chào giáo sư ạ.”

“Được rồi, không có người ngoài, mọi người đừng câu nệ.”

Giáo sư Tần cười, ngồi xuống bên cạnh Tạ Ly.

Thấy ông và Tạ Ly nói chuyện với nhau, Diệp Ngưng nhân cơ hội này nhỏ giọng hỏi Hàn Miểu: “Sao đàn anh Tạ Ly lại tới đây ạ?”

“Em không biết sao? Anh ấy tài trợ cho phòng làm việc của chúng ta đó.”

“Thật ạ?”

Diệp Ngưng nháy mắt hiểu được, khó trách tại sao Tạ Ly lại thân với giáo sư Tần như thế.

“Lần này mời mọi người tới đây, chủ yếu là có chuyện muốn thông báo.”

Giáo sư Tần ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc mở miệng.

Mọi người thấy ông nghiêm túc như vậy, cảm thấy không phải chuyện gì tốt, không ngờ thầy lại nói:

“Tạ tổng muốn thành lập một công ty tư vấn tâm lý, tôi dành cơ hội cho mọi người có thể tới đấy thực tập, đương nhiên phải thông qua cuộc thi mới có thể vào, bởi vì danh sách chỉ có 5 người.”

Nói xong, ông nhìn Diệp Ngưng, “Thầy với thầy hướng dẫn của em quen nhau, thầy cũng đã nói qua rồi, về sau thầy cũng sẽ là thầy của em. Không lâu nữa em lên nghiên cứu sinh năm ba, vừa đúng lúc có thể tranh thủ cơ hội này.”

Lời này hiển nhiên là có ý muốn nhận cô là học trò, Diệp Ngưng trong chốc lát không thể tin nổi.

Bất luận ở ngành nghề nào đều có tiền tối được tôn sùng, nhất là vòng luẩn quẩn này của bọn họ, về sau nếu người khác hỏi, cô nói thầy giáo của mình là Tần Khải Minh, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Diệp Ngưng vội vàng đứng dậy cảm ơn, nhưng sẽ có người không mấy vui vẻ, nhất là Hoàng Thụy Ân.

Bọn họ làm ở phòng làm việc của giáo sư Tần 2 năm, cơ hội tốt như vậy đều hợp tình hợp lý, nhưng Diệp Ngưng dựa vào cái gì? Hôm nay cô mới trở thành học trò của giáo sư Tần cũng cạnh tranh cùng bọn họ? Thêm một người nữa, cơ hội lại giảm đi một phần.

Diệp Ngưng rất nhạy cảm, biết có người đang lườm mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Cũng không biết mọi người có cảm nhận giống cô hay không, nếu đều nghĩ vậy, khẳng định mai sau rất khó làm việc chung.

Giáo sư Tần làm thế là muốn thử thách cô sao?