"Thái hậu, có thể ôm thần thϊếp một cái được không?"
Đầu Cung Huyền Thanh cọ vào nơi mềm mại trước ngực Nam Thiển Mạch, một tay khoác lên trên bả vai của nàng, chẳng khác nào một tình nhân đang làm nũng.
Vốn dĩ tai Nam Thiển Mạch đã nóng lên, bây giờ hơi nóng kia còn lan đến cả gò má và cổ, đáng lẽ một cơn gió lạnh thổi tới vốn sẽ làm cho người ta rét run, nhưng bây giờ thậm chí còn chẳng thể giúp nàng hạ nhiệt.
"Ngươi vẫn nên lấy lại áo choàng đi, như vậy không thích hợp."
Cung Huyền Thanh không để ý đến đề nghị của nàng, bàn tay vốn đang đặt trên vai Nam Thiển Mạch di chuyển xuống eo, vòng qua eo nàng ấy, nàng có thể cảm thấy được rõ ràng cả người Nam Thiển Mạch cứng ngắc, khóe miệng không tự chủ gợi lên một vệt cười xấu xa.
"Không muốn, thân thể Thái hậu ấm áp, rất thoải mái."
Cung Huyền Thanh nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đem trọng lượng tựa trên người Nam Thiển Mạch, mà Nam Thiển Mạch cũng không đành lòng đẩy Cung Huyền Thanh ra, rất sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương sau lưng nàng.
"Người không muốn thử yêu một người sao?"
Cung Huyền Thanh ở trong ngực Nam Thiển Mạch ủ rũ nói, thanh âm của nàng tựa như một cây gai đâm trúng tâm Nam Thiển Mạch, dường như có gì đó ấm áp đỏ tươi từ trong lòng chảy ra.
"Ở trong thâm cung kia, tình yêu là thứ vô dụng nhất."
Nam Thiển Mạch lạnh lùng đáp, mà Cung Huyền Thanh mở mắt ra, từ trong lòng Nam Thiển Mạch ngồi thẳng lên, đôi mắt xinh đẹp trong suốt chăm chăm nhìn thẳng vào Nam Thiển Mạch.
"Vậy nếu ở ngoài cung thì có thể yêu sao?"
Đôi mắt lạnh lùng của Nam Thiển Mạch nhìn về phía gương mặt mang theo mấy phần quyến rũ của Cung Huyền Thanh, băng giá trong lòng nàng dường như đã bị vệt nước nơi đôi mắt kia hòa tan.
"Đời này của ai gia, sẽ chỉ ở trong cung."
Cũng chỉ có thể ở trong cung, Nam Thiển Mạch rũ mắt xuống, quay đầu nhìn về phía khác, che giấu sự ảm đạm ở trong đôi mắt.
Lúc này Cung Huyền Thanh bắt lấy tay Nam Thiển Mạch, tay của người này ấm áp mềm mại, Cung Huyền Thanh không kìm được mà nắm chặt tay Nam Thiển Mạch.
Nhưng ngay lúc ấy, dường như Cung Huyền Thanh nghĩ tới điều gì đó, rồi buông Nam Thiển Mạch ra.
"Là thần thϊếp mạo phạm."
Nói xong, Cung Huyền Thanh tựa ở trên tảng đá lớn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nam Thiển Mạch dừng một chút, đang muốn cởϊ áσ choàng Cung Huyền Thanh vừa cho mình ra thì người kia đã mở miệng.
"Ngoại trừ được Thái hậu ôm, còn lại thần thϊếp không cần gì cả."
Ngữ khí tựa như một hài tử cứng đầu, Nam Thiển Mạch sững sờ tại chỗ, chẳng biết vì sao, bàn tay đang đặt trên dây buộc lại có chút phát run.
"Dao phi."
Nam Thiển Mạch trầm giọng mở miệng, rồi nói tiếp: "Ngươi ẩn giấu tâm tư gì đối với ai gia?"
Lúc nàng nói câu này, dường như bên tai ù đi, một bên thì hối hận, nhưng một bên lại có chút...!
Chờ mong?
"Thái hậu, thần thϊếp mệt mỏi."
Cung Huyền Thanh nói xong, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Ẩn giấu tâm tư gì...!
Nam Thiển Mạch, đó chắc chắn chẳng phải tâm tư tốt gì, chỉ là bây giờ...!
Chính ta cũng có chút rối loạn.
Nam Thiển Mạch nhìn dung nhan của người kia nhắm chặt hai mắt, dưới ánh trăng, nàng vẫn xinh đẹp đến mức người ta chẳng thể bắt bẻ được.
"Thái hậu! Thái hậu!"
Lúc này âm thanh của Vân Nhiễm truyền tới từ trên sườn dốc, trong lòng Nam Thiển Mạch vui vẻ, xoay người sang chỗ khác, hô to: "Ai gia ở chỗ này!"
Vân Nhiễm vừa nhìn thấy, nhún mũi chân, thân hình nhanh như gió nhảy xuống trước người Nam Thiển Mạch.
Vân Nhiễm nhìn sắc mặt tái nhợt của Cung Huyền Thanh, nhìn dấu vết hướng xuống đây ở trên dốc, lại nhìn Nam Thiển Mạch một chút, nói: "Thái hậu có bị thương không?"
Vân Nhiễm cũng sớm biết hai người này là từ trên sườn dốc lăn xuống, nhưng xem ra Nam Thiển Mạch cũng không bị thương, trái lại y phục và mu bàn tay của Cung Huyền Thanh lại đều bị cắt vào.
"Chỉ là mắt cá chân hơi đau, ngươi đưa Dao phi đi trước, cẩn thận lưng nàng, lúc nãy khi lăn xuống, nàng va về phía tảng đá lớn."
Vân Nhiễm gật gật đầu, nhẹ nhàng kéo Cung Huyền Thanh, nói: "Dao phi nương nương có thể đi được không?"
Cung Huyền Thanh muốn đứng lên, vừa đi về phía trước một bước thì phía sau lưng đau đớn như bị xé rách, nàng liền cười khổ lắc lắc đầu.
"Vậy nô tì đắc tội rồi."
Vân Nhiễm quay lưng về phía Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh hiểu ý liền nghiêng người nằm lên lưng Vân Nhiễm, tùy ý để Vân Nhiễm cõng nàng.
Chỉ là công phu của Vân Nhiễm quả thực cũng khiến người ta khâm phục, khinh công của nàng không hề thua kém chút nào so với tuyệt kĩ khinh công Quỷ Ảnh Trùng Điệp của Tuyệt Âm Các.
Vân Nhiễm đặt Cung Huyền Thanh xuống, sau đó quay lại cõng Nam Thiển Mạch về, cuối cùng, Vân Nhiễm gọi người mang kiệu đến đưa Cung Huyền Thanh và Nam Thiển Mạch trở lại doanh trướng của từng người.
"Giúp Dao phi truyền Ngự y."
Nam Thiển Mạch dừng một chút, lại tiếp tục nói thêm một câu: "Nữ y."
Sau khi Nam Thiển Mạch trở lại doanh trướng của mình liền phân phó cho Vân Nhiễm.
Nàng vẫn chưa quên sắc mặt tái nhợt khi nãy của người kia, cũng không cách nào quên được...!
Dưới ánh trăng, nói hết thảy tâm tình.
Khi Vân Nhiễm trở về, nàng đã thay xong một thân trung y đơn giản, ngồi ở mép giường, dường như đang đợi Vân Nhiễm trở về.
"Thái hậu, mắt cá chân của người sao rồi?"
Vân Nhiễm ngồi xổm xuống, giúp Nam Thiển Mạch xem mắt cá chân, nơi đó chỉ có vết sưng đỏ nhỏ, cũng không tổn thương tới gân cốt.
"Ai gia không sao."
Nam Thiển Mạch thở dài, nhắm hai mắt lại, nói: "Nàng sao rồi?"
Vân Nhiễm biết Nam Thiển Mạch đang hỏi ai, vừa nãy nữ nhân kia cởi xiêm y, lộ ra phần lưng thì có hai chỗ máu ứng đọng to bằng lòng bàn tay, ngay cả mình nhìn thấy cũng đau lòng cho cơ thể trắng như tuyết kia.
"Sau lưng va đập gây tổn thương gân cốt, cần phải điều dưỡng một thời gian, còn một ít trầy xước trên mu bàn tay và cánh tay cũng không đáng lo ngại."
Nam Thiển Mạch nghe xong, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Lúc nãy ai gia không cẩn thận trượt chân, là nàng bảo vệ ai gia cho nên mới bị thương."
Vân Nhiễm cũng không nói lời nào, thành thật, nàng cho rằng Cung Huyền Thanh tuyệt đối không phải người tốt, nhưng từ những lần quan sát từ trước đến nay, nàng ta không hề có chút sơ hở nào, thậm chí bây giờ còn lấy thân bảo vệ Nam Thiển Mạch, cho dù có hoài nghi nhiều hơn nữa, đến thời khắc này cũng sẽ tiêu tan.
"Hoàng đế biết chưa?"
Tay Nam Thiển Mạch đặt ở trên đùi không khỏi nắm chặt lấy y phục, Văn đế nhất định sẽ vô cùng thương tiếc người bị thương kia...!
"Hồi bẩm Thái hậu, Dao phi có lệnh, không cần đem việc này báo cho Văn đế."
Vân Nhiễm nói đến đây xong cũng cảm thấy kì quái.
Bản thân người này bị thương, hơn nữa còn che chở cho Nam Thiển Mạch khỏi thương tổn, chỉ cần nói thêm vài câu, sợ là Văn đế không những đau lòng mà còn có thể ban thưởng cho nàng rất nhiều, nhưng Dao phi lại một mực không nhân cơ hội này làm chút gì đó.
Nam Thiển Mạch trầm mặc hồi lâu, nàng nằm ngửa ở trên giường, nhắm hai mắt lại.
"Rút lui hết ảnh vệ giám thị Cung Huyền Thanh đi!"
Thân hình Vân Nhiễm dừng một chút, qua một lát mới đáp: "Vâng."
Bãi săn hoàng gia, doanh trướng của Cung Huyền Thanh.
Cung Huyền Thanh nằm lì ở trên giường, lộ ra tấm lưng trắng nõn, nhưng ở trên da thịt tuyết trắng kia lại có hai khối máu ứ đọng to bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Ninh Nhi tỉ mỉ giúp Cung Huyền Thanh bôi thuốc, Cung Huyền Thanh nhíu mày, nhịn xuống đau đớn.
"Nương nương, đau không?"
Ninh Nhi đau lòng hỏi, Cung Huyền Thanh lắc lắc đầu, nói: "Không đau."
Nếu là đau đớn, nàng đều đã nếm qua rồi, chút đau này không tính là gì, chỉ là đã rất lâu không bị thương, cảm giác đau đớn ở trong kí ức vẫn còn chưa phai.
"Thật sự không cần nói cho Hoàng thượng sao?"
Cung Huyền Thanh nhướng mắt, thở dài, nói: "Không cần."
Săn bắn mùa thu luôn là lúc để đám nam nhi Nam Sở Quốc thể hiện khí phách, chỉ thấy đám nam nhân xuất phát hùng dũng oai vệ, còn chúng phi tần thì ở lại yến hội tán gẫu, vừa nói vừa cười.
Mùa thu, thời tiết hơi lạnh, nhưng cũng chỉ có duy nhất Cung Huyền Thanh mang theo bao tay, lúc này Lương phi mở miệng: "Hàn tật của muội muội chưa khỏi, nên uống nhiều trà gừng một chút để giảm lạnh."
Ngày thường Lương phi không có lòng dạ xấu xa gì, ăn nói ngay thẳng, tính tình không câu nệ tiểu tiết, Cung Huyền Thanh cũng có thể nói với nàng vài câu, lúc này nàng để ý Cung Huyền Thanh mang bao tay, mới cho rằng hàn tật của nàng chưa khỏi hẳn.
Lúc này Cung Huyền Thanh vô thức liếc nhìn Nam Thiển Mạch, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, liền lập tức quay đầu nhìn về phía Lương phi, cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, vào thu rồi, mọi người cũng nên mặc thêm y phục ấm mới được."
Rất nhiều người không biết, Cung Huyền Thanh làm vậy để che chắn vết thương trên mu bàn tay, chỉ là vì sao nàng thà làm tới mức này cũng không muốn để cho Văn đế biết, thì Nam Thiển Mạch cũng không thể hiểu được.
Mọi người ngươi một lời ta một lời khách sáo qua lại, lúc này có người đề nghị Vũ phi lấy đàn gảy một khúc để mọi người thưởng thức, Vũ phi tự nhiên cũng không dám từ chối, liền sai người mang đàn ra.
"Cầm nghệ của Dao phi muội muội cũng không hề kém thần thϊếp, không bằng mời Dao phi muội muội cùng thần thϊếp hợp tấu một khúc?"
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ phi liếc nhìn Cung Huyền Thanh, lại liếc nhìn Ca Thư Sính, chỉ thấy Cung Huyền Thanh nhíu mày, nếu muốn đánh đàn, nàng sẽ phải cởi bao tay ra.
Ngay lúc nàng đang muốn từ chối, còn Ca Thư Sính muốn đồng ý, thì Nam Thiển Mạch đã mở miệng.
"Hôm qua Dao phi vô tình nhiễm phong hàn, hôm nay không thể lao lực.
Vũ phi vẫn nên độc tấu đi, để cho mọi người thưởng thức cầm nghệ của ngươi một chút."
Lúc này Nam Thiển Mạch nói xong, Cung Huyền Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có một tia ngọt ngào tựa như bị lông chim quẹt qua, nhìn về phía Nam Thiển Mạch lại nhiều hơn mấy phần ý cười.
"Thần thϊếp không muốn tự làm mình xấu hổ."
Cung Huyền Thanh thua thiệt nói một câu, theo lời Nam Thiển Mạch từ chối, Vũ phi nhíu mày, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị.
"Vậy thần thϊếp đành tự làm mình xấu hổ."
Vũ phi bắt đầu biểu diễn, tiếng đàn thê lương lưu luyến, như tơ tình muốn đoạn khó đoạn, lại như cá theo đuổi bầu trời, đau thương mà chẳng thể nói ra.
Tất cả mọi người đều yên lặng, nghe tiếng đàn ai oán kia của Vũ phi đến nhập thần, chỉ có Cung Huyền Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Nữ nhân chết tiệt này lại muốn câu dẫn ai, lại đang để ý người nào?
Cung Huyền Thanh nhìn tất cả mọi người, đã thấy khóe mắt Ca Thư Sính hơi ướŧ áŧ, dường như bị tiếng đàn làm cảm động, từng tia tâm ý sầu bi ở trong lòng đều nổi lên.
Chẳng lẽ...!
Cung Huyền Thanh không cười, nhưng khóe mắt lại cong thành một đường.
Một khúc kết thúc, tất cả mọi người mới từ trong say mê tỉnh lại, thật lâu cũng không cách nào hoàn hồn.
"Cầm nghệ của Vũ phi quả nhiên cao siêu, chỉ là khúc đàn này quá mức ưu thương, chẳng lẽ trong lòng Vũ phi có chuyện phiền muộn?"
Ngữ khí Nam Thiển Mạch rất bình tĩnh, giống như không hề bị tiếng đàn kia ảnh hưởng.
Cung Huyền Thanh cũng không khỏi thầm thở dài, Nam Thiển Mạch này thực sự quá lí trí.
"Cũng không phải, chỉ là một khúc đàn thôi."
Vũ phi đáp, Nam Thiển Mạch cũng không hỏi nhiều, các phi tử cũng ca ngợi cầm nghệ của Vũ phi, mà Cung Huyền Thanh chỉ ở một bên không nói lời nào, uống trà nóng, chỉ là khi nàng giương mắt lên nhìn, lại phát hiện Nam Thiển Mạch cũng đang nhìn mình, đôi mắt kia dường như muốn biểu đạt rằng, nàng có chuyện muốn nói với mình.
"Ninh Nhi, bản cung muốn ra ngoài một chút, ngươi không cần đi theo."
Ninh Nhi vừa nghe xong, lập tức ngăn cản nói: "Không được, nương nương...!Người vừa mới bị thương, sao lại..."
"Không sao, bản cung đáp ứng ngươi, không đi xa."
Cung Huyền Thanh đứng dậy rời tiệc, mà Nam Thiển Mạch vừa nhìn thấy, trong lòng đã hơi động, liền nói với Vân Nhiễm: "Ai gia ra ngoài một chút, không cần đi theo."