Trong tiệc rượu, liên tục có phi tần cùng quan viên đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút, mà phi tần chỉ được đi lại ở trong Tông Môn, các quan lại tất nhiên cũng chỉ có thể đi lại ở bên ngoài Tông Môn.
Tông Môn, đây là nơi chỉ có phi tần, Thái hậu cùng Hoàng đế đặt chân đến.
Ở sau Tông Môn chính là hậu cung, nếu là Hoàng đế đi vào từ Tông Môn, đại diện đêm nay hắn sẽ ngủ lại tại tẩm cung của phi tử.
Có người nói Tông Môn được cao tăng đắc đạo gia cố, có thể bảo đảm dòng dõi lâu dài.
Cung Huyền Thanh vẫn ở chỗ ngồi, giương mắt nhìn lên.
Nam Thiển Mạch đang câu có câu không cùng Văn đế trò chuyện, lúc này Văn đế để ly rượu trong tay xuống rồi mở miệng.
"Đại nhân của Thần Chỉ Quốc."
Văn đế gọi một tiếng.
Thần Chỉ Quốc phái hai vị sứ giả đến, từ khi Chung Ly Liệt tiền nhiệm tới nay, hắn tính tình tàn bạo, hai nước quan hệ càng không tốt.
Lần này sinh thần Văn đế gửi thiệp mời tới chính là muốn cải thiện quan hệ hai nước.
"Liệt đế của quý quốc vẫn mạnh khỏe chứ?"
Văn đế âm thanh ôn hòa nói chuyện, trên gương mặt tuấn tú tái nhợt mang theo một tia ý cười ôn hòa, nhưng chỉ có Nam Thiển Mạch hiểu rõ hắn nhất mới biết, Văn đế không thích Thần Chỉ Quốc, nên ngay cả nụ cười trên mặt cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Hết thảy mạnh khỏe, Văn đế có tâm."
Hai vị quan viên của Thần Chỉ Quốc vẫn còn tính là cung kính, lễ nghi chu toàn, cũng không làm mất mặt Thần Chỉ Quốc.
"Nghe nói Trưởng Công chúa của quý quốc vẫn bị bệnh liệt giường, trẫm có thể giúp được gì không?"
Trưởng Công chúa Chung Ly Mặc Ngôn của Thần Chỉ Quốc thân thể ốm yếu, có lẽ là đồng bệnh tương liên nên Văn đế mới hỏi thêm một câu.
"Văn đế có tâm, bệnh tình của Trưởng Công chúa đại nhân đã có chuyển biến tốt."
Quan viên kia nói như vậy, Văn đế nghe xong khách sáo vài câu, cũng không hỏi nữa.
Cung Huyền Thanh thở dài, cảm thấy vô vị, những lời khách sáo của nước này cùng nước kia nàng nghe đến thiếu kiên nhẫn, nàng giơ tay để Ninh Nhi đỡ mình lên.
"Ra ngoài đi một chút đi!"
Cung Huyền Thanh vừa nói như thế, Ninh Nhi giống như nhặt được đại xá.
Nàng đã sớm muốn rời đi, mà Cung Huyền Thanh vẫn cữ nhàn nhã ăn từ Đông sang Tây, nàng tự nhiên cũng không dám nói gì thêm.
Cung Huyền Thanh để Ninh Nhi bồi tiếp, đi qua Tông Môn, lướt qua tẩm cung của phi tần trong hậu cung, đi tới Ngự Hoa Viên.
Đi qua một đoạn đường dài, đến được Ngự Hoa Viên thì trên trán cũng đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Nương nương, chúng ta đi xa như vậy, đợi lát nữa nhỡ Hoàng thượng tìm ngài thì thật không tốt."
Ninh Nhi trên đường nói vài câu với Cung Huyền Thanh, nhưng Cung Huyền Thanh chỉ cười cười, bước chân vẫn đi về hướng Ngự Hoa Viên.
Cung Huyền Thanh ngồi vào một bên trong đình, gió nhẹ thổi tới xua đi sự khô nóng trên đường tới đây.
"Nương nương."
Tuy rằng buổi tối Ngự Hoa Viên cũng sẽ đốt đèn dầu, nhưng ở đây cực kì u tĩnh, không có một bóng người.
Nơi này buổi tối quá đáng sợ, Ninh Nhi liền không tự giác co rút nấp phía sau Cung Huyền Thanh.
"Không phải có người đến rồi sao."
Cung Huyền Thanh nhẹ cười nói một câu.
Quả nhiên Ninh Nhi cũng nghe thấy tiếng bước chân, hóa ra là Lệ phi mang theo hai phi tử cáo mượn oai hùm đi theo Cung Huyền Thanh tới đây.
"Muội muội thỉnh an tỷ tỷ, sao tỷ tỷ không ở lại chỗ ngồi đợi, đêm khuya lại đi theo muội muội đến Ngự Hoa Viên tĩnh lặng này rồi."
Cung Huyền Thanh vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt lạnh lẽo khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Muội muội thực sự là nhàn hạ thoải mái a, tiệc rượu vui vẻ không ở, lại đi chạy tới chỗ này.
Tỷ tỷ lo lắng cho an nguy của muội muội nên mới theo tới đây."
Lời tuy là thế, nhưng Lệ phi từng bước tới gần, Ninh Nhi sợ đến mức hoàn toàn trốn ở phía sau Cung Huyền Thanh, không dám đi ra.
"Sinh thần của Hoàng thượng, trong cung này bố trí phòng vệ giống Thiết Bố Sam* vậy, lẽ nào tỷ tỷ còn sợ muội muội bị kẻ xấu lừa đi?"
*tên một môn ngoại công giúp cường hóa thân thể, đao thương cũng không chém được
Cung Huyền Thanh cười khẽ, khóe mắt sắc bén phát hiện hàn quang giấu ở trong tay áo Lệ phi
Đột nhiên vào lúc này, bên trong Ngự Hoa Viên phát ra tiếng đàn, lúc gần lúc xa, như khóc như than, như là âm thanh quỷ mị phát ra giữa đêm.
Ai cũng nghe thấy tiếng đàn u oán kia, như tích lũy rất nhiều oán khí không cách nào khóc lóc kể ra, tiếng đàn này làm cho tất cả mọi người đều dừng động tác lại.
"Nghe nói lúc trước có một cung nữ cầm nghệ không tệ đắc tội một phi tử, kết quả bị gϊếŧ còn bị coi như phân bón chôn ở trong Ngự Hoa Viên, lẽ nào là sự thật?"
Cung Huyền Thanh làm ra dáng vẻ như bị dọa sợ.
Lệ phi vừa nghe thấy, lập tức nắm chặt tay của hai phi tử khác, hoảng sợ nhìn xung quanh.
"Thần quỷ cái gì a, nói bậy!"
Lệ phi tuy rằng nói như vậy nhưng mồ hôi lạnh từ phía sau lưng đã thấm ra, ướt cả một thân cung bào hoa lệ, mà hai phi tử bên cạnh lại càng sợ hãi, trong miệng lẩm bẩm muốn rời khỏi nơi này.
Tiếng đàn đau thương không dứt, đột nhiên những ngọn đèn dầu ở giữa Ngự Hoa Viên chợt tắt mất mấy cái, khiến Lệ phi bị dọa sợ, cả người run lên, hai phi tử bên cạnh cũng bị dọa đến hai chân đều mềm nhũn.
"Trở...!trở về!"
Lệ phi mang theo hai phi tử bị dọa sợ lảo đảo rời khỏi Ngự Hoa Viên.
"Nương nương! Ninh Nhi sợ hãi!"
Ninh Nhi trốn ra phía sau Cung Huyền Thanh, khẩn trương nắm lấy hoa phục của Cung Huyền Thanh, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi.
"Ninh Nhi ngoan, ngươi xem đây là ai."
Cung Huyền Thanh ôn nhu an ủi.
Ninh Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ phi một thân cung trang màu vàng nhạt hoa lệ vừa vặn đi tới chỗ mình, những ngọn đèn dầu vừa bị tắt cũng được thắp lại, mà cung nữ bên người Vũ phi lại đang cầm mồi lửa.
"Hóa ra là Vũ phi nương nương!"
Ninh Nhi hô to một hơi, nàng còn thật sự cho rằng là oan hồn lấy mạng gì đó tới, sợ đến chân đều mềm nhũn.
"Muội muội quái lực loạn thần như vậy, nếu là bị chủ nhân hậu cung nghe được, sợ là lại bị dạy dỗ cho một trận."
Vũ phi cầm trên tay một tấm đàn, theo Cung Huyền Thanh ngồi vào trong đình.
"Trong cung này có thứ gì còn đáng sợ hơn lòng người?"
Cung Huyền Thanh cười lạnh, ánh mắt rơi xuống trên đàn của Vũ phi, Vũ phi nhân tiện nói: "Tiệc rượu thực sự vô cùng nặng nề, ta mới về tẩm cung lấy đàn luyện một chút, vô tình lại nhìn thấy đoàn người Lệ phi lén lén lút lút nên cũng theo tới đây."
Vũ phi khẽ gảy dây đàn một cái, tạo ra âm thanh lanh lảnh.
"Cũng rảnh rỗi không có việc gì, chi bằng muội muội đến gảy một khúc?"
Vũ phi đem cầm đẩy lên trước người Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh gật gật đầu, bắt đầu gảy dây đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển du dương, trong đêm đen như hóa thành tinh linh nhảy lên, rơi xuống trái tim của mỗi người, rồi tiếng đàn lại trở nên dồn dập như tuấn mã đạp phải chỗ nước cạn, bắn lên tầng tầng bọt nước, khiến cho lòng người bất an, thế nhưng rất nhanh, tiếng đàn đã dừng lại.
Vũ phi nhíu mày, khóe miệng gợi lên một vệt ý cười, nói: "Cầm nghệ của muội muội quả nhiên cao siêu, sợ là tỷ tỷ cũng khó bằng được một phần của ngươi."
"Tỷ tỷ quá khen."
Cung Huyền Thanh sửa sang lại cung trang hoa lệ của mình, đứng lên, nói: "Ra ngoài tản bộ đã lâu, cũng đến lúc quay lại rồi."
Nói xong, hai người liền cùng nhau trở lại.
Lúc này trên Quan Tinh Đài tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn bầu trời đêm đen đến vô biên vô hạn, dường như đang chờ đợi gì đó.
Rất nhanh, ầm một tiếng, một cụm pháo hoa tỏa ra trên không trung, tạo ra đóa hoa sáng rực.
Lúc này tiếng vỗ tay như sấm dậy, mà Cung Huyền Thanh cũng không khỏi bị một cụm lại một cụm pháo hoa làm mê mắt, chúng như rơi xuống trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, biến ảo các loại màu sắc.
Cung Huyền Thanh hạ thấp mắt, nhìn về phía ngoài mành, nữ nhân một thân mang cung bào kim sắc trang trọng kia cũng bị pháo hoa làm mê mắt.
Dường như nàng cảm nhận được gì, quay đầu nhìn về phía Cung Huyền Thanh, ánh mắt lại một lần nữa chạm nhau.
Đôi mắt xinh đẹp của hai người đều nhiễm phải màu sắc của pháo hoa, ngũ sắc rực rỡ, nhưng trong con mắt đen nháy của các nàng, lại sâu không thấy đáy.
Cung Huyền Thanh gợi lên một nụ cười ôn nhu, Nam Thiển Mạch cũng nở nụ cười đáp lại, nhưng nàng cũng không nhìn Cung Huyền Thanh nữa, chỉ nói chuyện cùng Văn đế ở bên cạnh.
Pháo hoa kết thúc, yến hội cũng tản đi.
Văn đế nói mấy câu xong, các sứ giả liền do quan lại phụ trách dẫn xuống, mà tất cả mọi người cũng đều ai đi đường nấy.
"Trở về thôi!"
Cung Huyền Thanh nói với Ninh Nhi một tiếng, cũng rời khỏi tiệc rượu.
Chỉ là vừa trở lại Thừa Thiên Cung không lâu, cung bào trang trọng trên người còn chưa cởi ra, Nam Thiển Mạch đã tới, nàng ấy cũng như thế, vẫn mặc một thân cung bào kim sắc dày nặng kia.
"Tham kiến Thái hậu."
Cung Huyền Thanh thỉnh an Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch cũng đáp một tiếng rồi cho tất cả mọi người đều lui xuống.
"Dao phi."
Nam Thiển Mạch nhìn về phía Cung Huyền Thanh, lúc nãy cách mành nàng không nhìn được rõ ràng, người này hôm nay quả nhiên họa lên trang dung đậm đầy yêu diễm, nàng thấy mấy lần còn tưởng chính mình nhìn lầm.
"Sau này đừng tiếp tục họa lên trang dung nồng đậm như vậy nữa."
Nam Thiển Mạch âm thanh ôn nhu nói, mà Cung Huyền Thanh lại cười khẽ, mở miệng phát ra âm thanh ngọt ngào mà nhu mị, khiến trong lòng Nam Thiển Mạch không khỏi giật mình.
"Thái hậu, lẽ nào thần thϊếp như vậy không đẹp sao?"
Cung Huyền Thanh biết dung mạo của mình đẹp cỡ nào, cũng biết trang điểm đậm xong trong nháy mắt sẽ lột xác thành yêu phi, chỉ là nàng cũng muốn nhìn một chút xem Nam Thiển Mạch sẽ đánh giá thế nào.
Nam Thiển Mạch ngẩn người, cũng không trả lời vấn đề của Cung Huyền Thanh, nói: "Trang dung này của ngươi sẽ chọc đến rất nhiều phiền phức không đáng có."
Bị Văn đế nhìn cũng được, bị đông đảo phi tử nhìn cũng được, bị đại thần trong triều nhìn cũng được, lấy bộ dạng yêu nghiệt này của nàng, tất nhiên sẽ rước lấy thị phi.
"Được, thần thϊếp biết rồi."
Cung Huyền Thanh khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn, chỉ là khóe mắt vẫn còn phấn hồng, quả thực giống như yêu cơ cả đời câu dẫn đế vương.
"Hôm nay, vì sao lén lút nhìn ai gia mấy lần?"
Nam Thiển Mạch hiếu kì hỏi.
Nàng nhớ rõ có rất nhiều lần, đều có một ánh mắt rơi xuống trên người của mình, trực giác của nàng cho rằng đó chính là ánh mắt đến từ Cung Huyền Thanh.
Cung Huyền Thanh cảm thấy buồn cười, rõ ràng là người này lén lút nhìn mình trước, ngược lại nàng lại thành kẻ ác bị cáo trạng trước.
"Thái hậu không nhìn thần thϊếp, làm sao biết thần thϊếp nhìn người?"
Nam Thiển Mạch nhất thời nghẹn lời, người này lúc thì ngoan ngoãn, lúc thì yêu dã, lúc thì lại cơ trí bình tĩnh, lúc thì lại nhanh mồm nhanh miệng, chính mình cũng không thể thấy rõ được người này.
"Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nam Thiển Mạch xoay người rời đi, Cung Huyền Thanh tự nhiên cũng không có lí do giữ nàng lại, chỉ là nhìn thấy vừa nãy Nam Thiển Mạch nói không ra lời, dáng vẻ vẫn đoan trang như vậy, sợ là đêm nay mình nằm mơ cũng sẽ bật cười.
Nam Thiển Mạch rời đi.
Ninh Nhi vừa tiến đến liền nhìn thấy ý cười nghịch ngợm treo ở khóe miệng Cung Huyền Thanh.
"Nương nương, Thái hậu nói gì với ngài, sao lại vui vẻ như vậy?"
Ninh Nhi lại nhiều chuyện, Cung Huyền Thanh cũng không hề trả lời, chỉ nhẹ nhàng gõ gõ trán của nàng.
"Tiểu bát quái, giúp bổn cung thay y phục đi!"
Vân Nhiễm đuổi theo bước chân của Nam Thiển Mạch, nhìn sắc mặt nàng tuy bình thường, thế nhưng trong mắt rõ ràng có chút lạnh lẽo, chẳng lẽ Cung Huyền Thanh này lại chọc tức Nam Thiển Mạch rồi?
"Làm sao vậy Thái hậu?"
Nam Thiển Mạch cười lạnh, thở dài, nhưng không hề trả lời vấn đề của Vân Nhiễm.
"Quả thật là yêu phi..."