Nơi này tuy rằng cũng là ở dưới chân núi, nhưng bởi vì bị một sườn dốc nhỏ nhô ra và bụi cỏ rậm rạp che kín, không đi tới thì rất khó phát hiện mặt sau bụi cỏ còn có một mảnh đất trống. Không ai phát hiện liền sẽ không có người đến hái rau dại, rau dại bên này mới có thể lưu lại.
Cũng chính bởi vì vậy, ngày hôm nay mới có thể bị bọn họ may mắn thu hoạch được.
"Em nha, em nha." Mễ Thanh Thanh hơi điểm nhẹ ở trên trán Mễ Điềm Điềm, "Sau này cũng không thể âm thầm liền chạy ra xa như vậy, bọn chị sẽ lo lắng, lần này tạm tha cho em, hiện tại trước tiên mau mau hái rau dại đi."
Mễ Điềm Điềm nhỏ giọng nói câu "Được rồi", liền ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh Mễ Thanh Thanh, cùng nhau hái rau dại, dự định lấy công chuộc tội.
Chỉ có điều cũng không lâu lắm, cô liền bị Mễ Thanh Thanh ghét bỏ, tay chân quá chậm, quả thực ảnh hưởng cô ấy phát huy.
"Điềm Điềm, em không cần giúp chị, ở bên cạnh nghỉ ngơi được không? Hoặc là tìm xem xung quanh có còn những nơi khác mọc lên rau dại ăn được hay không." Mễ Thanh Thanh tìm lý do khiến người ta dễ dàng tiếp thu, tuy rằng cô ấy cũng không cảm thấy chung quanh đây còn có thể lại có thêm rau dại.
"Đúng vậy Điềm Điềm, trước tiên em đi đến bên cạnh nghỉ ngơi đi." Mễ Thiên Hạo cũng ở một bên phụ hoạ, "Những rau dại này bốn người chúng ta liền có thể hái xong, em nghỉ ngơi đi, em tìm được rau dại này thì đã là đại công thần rồi."
Nghe nói mình vậy mà là công thần, Mễ Điềm Điềm kiêu ngạo mà ưỡn ngực, tiếp nhận sắp xếp của anh trai chị gái. Nhưng cô không phải là người rảnh rỗi không chịu nổi, ngồi một lúc ở trên tảng đá lớn, liền bắt đầu lấy những người khác làm trung tâm, đi vòng tròn ở xung quanh.
Sau đó lại đón lấy một màn không thể tưởng tượng nổi.
"Nha. Bên này cũng có, thật giống là cây rau tể."
Mễ Ninh Ninh: "Làm sao làm sao? Chị đến đây."
"Còn có bên này, anh trai mau tới ~~ "
Mễ Thiên Trạch cầm xẻng nhỏ, đeo rổ nhỏ nhanh chóng chạy vội qua.
"Oa. Nơi này cũng có, có điều không nhiều..."
Mễ Thiên Hạo bất đắc dĩ đứng dậy, chạy tới tiến hành hái rau.
Mễ Điềm Điềm còn chưa dừng lại, đang định tiếp tục nữa, liền bị bốn người còn lại đồng thời kêu ngừng.
"Điềm Điềm em nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta thiếu nhân lực, không đủ rồi."
Mễ Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, phát hiện anh trai chị gái từ trạng thái tập hợp, đã biến thành mỗi người người ở một góc, động tác trong tay nhanh chóng, không ngừng một khắc mà hái rau dại trên đất, lấy sạch xong còn cảnh giác nhìn cô, chỉ lo cô lại tìm được nơi khác.
Mễ Điềm Điềm: "Được rồi." Lần này cô rốt cục yên tĩnh.
Nhưng mà qua năm phút đồng hồ, cô lại một lần nữa yếu ớt mở miệng: "Anh trai..."
Mễ Thiên Hạo gần như là phản xạ có điều kiện ngẩng đầu: "Làm sao?" Sẽ không phải là lại phát hiện rau dại chứ? Thôi khỏi đi, rổ bọn họ mang tới đều đầy cả rồi, thẳng thắn đừng đi bắt cá, ngày hôm nay rau dại trong nhà có thể ăn no rồi.
"Bên này." Mễ Điềm Điềm duỗi ra một cái tay chỉ chỉ sau lưng của chính mình, "Phía sau của em thật giống có đồ vật gì đó, anh nhanh xem giúp em một chút là cái gì?"
Mễ Điềm Điềm sợ đến căn bản không dám quay đầu ra phía sau nhìn xem, khi còn bé từ trong miệng các người lớn nghe được các câu chuyện xưa về sói xám lớn, chuột hoang, chồn hoang ở trong đầu của cô luân phiên trình diễn, cô rất sợ chính mình vừa quay đầu, liền sẽ có một thứ gì đó đen đen nghênh đón. Không có run run cả người, đã là dũng khí lớn lao của cô.
Mễ Điềm Điềm rất muốn khóc, tại sao cô đã ngoan ngoãn ngồi ở một bên, mà còn có vật kỳ quái đυ.ng vào trên lưng cô, còn đυ.ng i đến mấy lần, là muốn dọa cô ngất đi à QAQ?
Mễ Thiên Hạo nhìn ra ở ngoài vẻ trấn định của em gái là vẻ căng thẳng và sợ sệt, không hề nói gì, thả đồ vật xuống tìm cành cây thật dài gần đó, liền bước nhanh tới, trong chốc lát liền đến trước mặt em gái, lôi kéo tay cô cấp tốc hướng về phía sau kéo một cái, dự định đối diện trực tiếp với nguy hiểm.
Nhưng mà, chờ thấy rõ đồ vật sau lưng là cái gì, vẻ mặt căng thẳng rất nhanh bị kinh ngạc thay thế, cậu ngốc lăng tại chỗ, thật lâu chưa hoàn hồn lại.
"Anh, Điềm Điềm, mọi người không có sao chứ?" Mễ Thiên Trạch đến muộn vài giây, xem anh trai em gái đều cứng ngắc tại chỗ, còn tưởng rằng thật sự có cái gì, kết quả vừa nhìn đến chỗ kia thì trong nháy mắt liền: "Oa."
"Thỏ."
"Một con thỏ thật béo."