Sau một giờ.
Bà cụ Mễ từ một gia đình cuối cùng hài lòng đi ra, không giống khi đến hai tay trống trơn, lúc này mặc kệ là bà hay là Mễ Húc Quang, trong tay đều đang cầm không ít đồ vật.
Nhà này cho mấy cái trứng gà, nhà kia cho một túi gạo nhỏ, còn có đường đỏ, bột mì, bánh khô. Nói chung, bà cụ Mễ thoả mãn vô cùng, trong lòng muốn đem hết những thứ đồ này về nhà, toàn bộ đều cho cháu gái nhỏ, cho cô bồi bổ thật tốt, bổ sung lại tinh khí bị đá đập trúng đầu.
Nghĩ tới đây, bà cụ Mễ cảnh giác nhìn xung quanh một chút, rất tốt, trên đường không có một bóng người, bà vội vàng kéo con trai đến bên trong góc, hai mẹ con trao đổi một ánh mắt hai người đều hiểu, bắt đầu không hề có một tiếng động mà nhanh chóng giấu những này lên trên người.
Thời đại này, nhà ai cũng đều hy vọng lương thực đầy kho, không lo ăn uống, tuy nhiên lo lắng không cẩn thận bị người ta biết mình có, bị những người da mặt dày ghi nhớ, tới cửa đến mượn lương thực.
Nếu như nhẹ dạ cho mượn, chỉ sợ phiền phức cuồn cuộn không ngừng; còn không cho mượn, nói không chắc ngày hôm sau trong thôn sẽ truyền ra lời đàm tiếu, đối với danh tiếng cả nhà cũng không tốt.
Cũng bởi vậy, sau khi ăn một hai lần thiệt thòi, người nhà họ Mễ không cần ai dạy cũng thông thạo một loại kỹ năng, chính là làm sao giấu đồ vật ở trên người không bị người ngoài phát hiện.
Đầu mùa xuân, khí trời còn có chút lạnh, bà cụ Mễ và Mễ Húc Quang đều ăn mặc áo bông dày rộng lớn, đừng xem bên ngoài đều là miếng vá, vải bông ở bên trong đều là năm trước mới vừa thêm vào, ấm áp mềm mại cực kì.
Vì dễ dàng giữ ấm, ống tay áo khoác đều sửa đổi, bỏ thêm dây thun, gió lạnh không vào được, đồ vật giấu ở trong tay áo cũng không dễ dàng rơi ra ngoài.
Trong tay áo bên trái của Mễ Húc Quang nhét gạo, trong tay áo phải nhét bột mì, nhét xong còn vẫy vẫy tay, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy được.
Gia cảnh của gia đình cho bánh khô không tệ, con lớn nhất làm công nhân ở xưởng thực phẩm trên trấn, thỉnh thoảng sẽ lấy một ít hàng về trong nhà. Bánh khô này chính là một trong số đó, bốn khối bánh ngay ngắn chỉnh tề, tới gần ngửi có một luồng hương sữa nồng nặc, còn xốp giòn xốp giòn, đừng nói là một đứa trẻ, người lớn nghe thấy đều sẽ không nhịn được chảy nước miếng.
Mễ Húc Quang cẩn thận gói kỹ bốn cái bánh trong giấy dầu, xốc áo bông lên, bỏ vào túi tiền trong lớp áo trong, sau đó lại cẩn thận cài nút buộc, không có ép đến bánh khô chút nào.
Mà bà cụ Mễ đầu kia, bỏ túi đường đỏ túi vào túi quần bịt lại, vạt áo bông xả ra che lại túi áo. Còn lại bốn cái trứng gà, cũng dễ làm, một tay cầm hai cái bên trong lòng bàn tay, tay co rụt lại hướng về trong tay áo, người khác nhìn thấy chỉ có thể cho rằng bà thấy lạnh mới lấy bỏ tay vào.
Sau khi xong việc, bà cụ Mễ nhìn con trai xác định tình huống.
"Như thế nào, không thấy được chứ?"
"Ừm ừm, hoàn toàn không nhìn ra, mẹ, chúng ta mau trở về."
"Đi."
Hai mẹ con một đường không nói chuyện đi vào trong nhà, đi ra lâu như vậy, cũng không biết bé ngoan của bọn họ tỉnh chưa?
Mễ Điềm Điềm được hai người thương nhớ đúng là tỉnh rồi. Bị Thủy Tinh Cầu chiếu sáng một hồi như vậy, Mễ Điềm Điềm vừa rồi có thể nói là ngủ đến cực kỳ thoải mái, khi mới vừa tỉnh lại hơi có chút không biết hiện tại là giờ nào, hai con mắt mông lung mà nhìn Thái Kiều Chi, đáng yêu chết người.
Thái Kiều Chi kiêu ngạo vô cùng, trong lòng nói không hổ là đứa trẻ mà bà sinh ra, vừa đẹp đẽ vừa đáng yêu, con gái tri kỷ nên là bộ dáng này.
Bà đến gần Mễ Điềm Điềm hôn lên gương mặt cô mấy lần, cười nói: "Điềm Điềm tỉnh rồi, khát nước không, có muốn uống nước hay không? Đói bụng sao, mẹ chưng bánh trứng cho con."
Mẹ chồng trước khi ra cửa kín đáo đưa cho bà một cái trứng gà rừng, nhìn dáng dấp là tối hôm qua tiết kiệm được, còn công dụng, đương nhiên là để cho Điềm Điềm ăn.
Trong nhà có mấy đứa trẻ, Thái Kiều Chi không có cảm thấy cách làm của mẹ chồng có chỗ nào không thoả đáng, con gái bà đáng yêu như thế, cho cô ăn nhiều một chút không phải rất bình thường sao?
Mễ Điềm Điềm liếʍ môi một cái, hơi khô, liền thành thực gật gật đầu, nói mình khát. Sau đó lại dùng tay che bụng nhỏ, dạ dày đúng lúc phát ra âm thanh "Ùng ục ùng ục", trêu đến sắc mặt cô đỏ lên, một mặt xấu hổ mà nhìn Thái Kiều Chi, mở to mắt nhìn, không nói lời nào.