Trên qυầи ɭóŧ còn dính vệt nước. “Ướt rồi.”
Người đàn ông cười đen tối. Lâm Kiều quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới anh. Vừa rồi bị anh xoa ngực lâu như vậy không ướt sao được? Anh còn cột cô vào nơi này chơi dã chiến, người đàn ông này quả thực quá ác độc.
Thấy người phụ nữ rầu rĩ không vui, Trần Hoài Xuyên cúi đầu dỗ dành:
“Là do vừa nãy chồng xoa ngực nên em mới ướt đúng không? Đồ lẳиɠ ɭơ nhiều nước.”
Đỡ chân của người phụ nữ lên để cởi hết qυầи ɭóŧ ra, sau đó giơ lên trước mặt cô, Trần Hoài Xuyên nói:
“Em ngoan ngoãn đi, chồng sẽ không nhét cái này cho em ăn, được không?”
Lâm Kiều thở hồng hồng mà trừng mắt với anh, cô vẫn còn chưa nhận ra, từ khi Trần Hoài Xuyên giải thích chuyện nữ sinh viên với cô xong thì cảm xúc của cô đã không còn là tức giận nữa, mà là đang làm nũng.
Trần Hoài Xuyên cũng không giận, đương nhiên đêm nay anh có cách để người phụ nữ này trở nên vui vẻ. Kéo hết chiếc váy màu đỏ lên eo, nửa người dưới của người phụ nữ cũng hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt người đàn ông. Mọi nơi trên da thịt cô đều trắng nõn mềm mịn.
Dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ, người đàn ông chậm rãi móc vật to lớn của mình từ trong quần ra. Nắm lấy rồi vuốt lên xuống vài cái, con rồng to lớn vốn đang ngủ sâu đã hoàn toàn thức tỉnh.
“To quá…”
Lâm Kiều không thể khống chế được mà khen ngợi ra tiếng.
Đỡ dươиɠ ѵậŧ nhằm ngay nơi đó của người phụ nữ. Trần Hoài Xuyên rất kiên nhẫn, dùng qυყ đầυ khổng lồ nhẹ nhàng nghiền nát viên ngọc trai mềm mại của người phụ nữ, chậm rãi khiến cửa huyệt hơi ẩm ướt, xoay một vòng cọ cọ để nới rộng ra, thế nhưng lại cố tình không vào, cọ cọ mãi khiến người phụ nữ chảy ra rất nhiều nước.
“Ưm…” Còn khó chịu hơn bị xoa ngực nữa. “Muốn sao? Kiều Kiều.”
Người đàn ông tiếp tục dùng qυყ đầυ cọ xát huyệt nhỏ, xấu xa bôi dâʍ ɖị©ɧ mà người phụ nữ tiết ra lên những nơi khác bên ngoài, ngay cả lớp lông tơ thưa thớt cũng muốn trêu đùa không tha.
“Ưm… Muốn… Rất muốn…”
Người phụ nữ bị trói tay trên cột kẹp chặt chân, muốn mượn việc này để ăn một ít gậy thịt lớn của người đàn ông. Trần Hoài Xuyên lại kéo quần lên vào lúc này. Lâm Kiều bị làm nửa vời, đành phải nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
“Ngoan, chồng sẽ lập tức làm em sướиɠ.”
Cơ thể cao lớn cường tráng của người đàn ông hơi ngồi xổm xuống, đôi tay tách hai cái đùi kẹp chặt lại của Lâm Kiều.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve đôi chân trắng nõn của người phụ nữ, dùng sức giữ chặt không cho cô lộn xộn, đầu lưỡi linh hoạt có lực tách hai cánh môi âʍ ɦộ của người phụ nữ ra, tìm kiếm viên ngọc châu cất giấu ở trên cùng, nhẹ nhàng liếʍ láp.
“A…”
Lâm Kiều thoải mái kêu ra, hai chân run nhè nhẹ. Trần Hoài Xuyên anh… anh lại liếʍ nơi đó của cô!
Đầu lưỡi lướt qua âʍ ѵậŧ mềm mại, liếʍ láp nó khiến nó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà sưng to lên, sau đó lần theo khe thịt của người phụ nữ xuống, đến cửa huyệt đã ướt dầm dề. Trần Hoài Xuyên không hề do dự mà há mồm mυ'ŧ vùng thịt non mềm mại đó.
“A ha… Ông xã dươиɠ ѵậŧ lớn liếʍ Kiều Kiều… A…”
Dâʍ ɖị©ɧ của người phụ nữ vừa ngọt vừa thơm, anh tham lam hút lấy hút để như uống nước, đầu lưỡi tìm tòi vào hang thịt, sau đó bị con đường thịt cắn chặt.
Bắt chước động tác gậy thịt đi vào nơi đó, Trần Hoài Xuyên đưa đầu lưỡi vào sâu trong nơi đó của Lâm Kiều. Đầu lưỡi của anh vừa to vừa dày, còn vô cùng linh hoạt, đấu đá lung tung liếʍ cắm trong hang thịt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Kiều chảy ra càng nhiều nước.
“Sâu quá… Hu hu hu… Đầu lưỡi liếʍ sướиɠ quá… Cắm sâu quá… A… Muốn chết mất…”
Lâm Kiều đã không rảnh lo mình đang trong tình trạng bị trói giữa cầu thang, buột miệng thốt ra những lời dâʍ đãиɠ, còn lắc mông để Trần Hoài Xuyên có thể cắm đầu lưỡi vào sâu hơn.
Nếu tay không bị trói là tốt rồi. Đến lúc đó cô chắc chắn sẽ cưỡi lên mặt Trần Hoài Xuyên, nhét hết lưỡi anh vào nơi đó của mình, để anh liếʍ vào sâu bên trong, ăn hết nơi đó của cô vào trong miệng.
“Ưm… Chính là chỗ đó… Liếʍ nữa đi… Chỗ đó… A…”
Lưỡi của người đàn ông quét lần lượt đến mọi điểm nhạy cảm trong cơ thể người phụ nữ.
Đến khi uống đủ thứ “rượu nồng hảo hạng” của cô, Trần Hoài Xuyên mới nhẹ nhàng cắn vài cái lên huyệt thịt ướt mềm của Lâm Kiều, đầu lưỡi tách hai mảnh môi âʍ ɦộ ướt đẫm, đôi môi kẹp lấy hạt đậu dâʍ đãиɠ sưng lên của người phụ nữ, dùng sức mυ'ŧ.
“A, không cần! Đừng mυ'ŧ em như vậy… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá… A a… Sắp ra rồi… A a a a a”
Cảm giác tê mỏi toàn thân và sự sung sướиɠ đều tụ tập ở viên ngọc trai, Lâm Kiều rêи ɾỉ được người đàn ông dùng miệng đưa lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra phun lên mặt và cằm của người đàn ông. Lâm Kiều ra xong cũng không còn sức lực, chỉ có thể dựa lên cây cột.
Trần Hoài Xuyên chậm rãi đứng dậy ôm lấy cô, cuối cùng cũng cởi dây lưng buộc chặt cô ra, đôi tay của Lâm Kiều như mất sức sống khoác lên bả vai rắn chắc của người đàn ông, dịu dàng ngoan ngoãn giữ lấy cổ người đàn ông, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếʍ láp sạch sẽ dâʍ ɖị©ɧ trên cằm anh.