Ánh mắt Tập tránh né, trên mặt đỏ lên, có hơi bối rối muốn đẩy hắn ra:
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì vậy!"
An Thụy Khiêm làm giống đực rõ ràng lùn hơn y một chút, ghé sát vào lại có cảm giác rất áp bức, Tập hơi nhũn chân dựa vào thân cây, gần như ngửi được mùi hương giống đực khiến y không thể đứng vững.
"Ta không hề nói bậy."
An Thụy Khiêm kề sát liếʍ liếʍ bờ môi của y, thu hoạch một con báo hoa run rẩy, An Thụy Khiêm cố ý đề thấp giọng:
"Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã muốn thao ngươi, ngươi nghiêm mặt nhìn ta khiến ta thật sự muốn thao ngươi phát khóc, cho ngươi dâʍ đãиɠ lắc lư mông ở dưới thân ta cầu thao.. ."
Tập đỏ mặt hồng tai duỗi tay che miệng hắn lại, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn hắn. An Thụy Khiêm vươn đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay của y, Tập run run vội thu tay lại, đầu cũng hơi ngẩng lên một chút, chân của An Thụy Khiêm đã chen vào giữa hai chân của y, khiến y dang chân ra.
Giống cái chỉ quấn quanh hạ thân một mảnh vải, An Thụy Khiêm cách lớp vải rất dễ dàng cảm nhận được hạ thể ấm nóng của Tập, dươиɠ ѵậŧ Tập đã cứng, khi bị An Thụy Khiêm đυ.ng vào y lại run run một chút.
Bộ dạng run rẩy quả thực đáng yêu như một con mèo con, An Thụy Khiêm lại nắm cằm y, đôi mắt màu vàng của Tập nhìn hắn không chớp, có lẽ bị An Thụy Khiêm nhìn có chút thẹn, y không được tự nhiên nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lên xuống khiến ánh mắt An Thụy Khiêm tối sầm.
Sau đó ghé sát tới hôn y, đầu lưỡi cường thế tiến thẳng vào khoang miệng của y, cướp lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng y.
"Ưʍ. . ."
Con ngươi của Tập nở to ra khi bị hôn môi, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp thỏa mãn, hai tay của y đều đặt lên vai của An Thụy Khiêm.
Mặc dù trước khi xuyên không hắn vẫn chưa súng thật đạn thật với nam nhân nào, nhưng kinh nghiệm hôn môi thì An Thụy Khiêm có đầy một bụng, đương nhiên thú nhân chưa trải sự đời như Tập không thể nào so bì.
Tập bị liếʍ hút lưỡi, đầu lưỡi bị hút tới mức run run, y rêи ɾỉ nặng nề ở trong lòng của An Thụy Khiêm, trên mặt đỏ bừng, hai chân cũng bất giác muốn kẹp chặt, cũng kẹp luôn cả cái chân chen giữa của An Thụy Khiêm.
"Không phản kháng à?"
An Thụy Khiêm liếʍ sợi chỉ bạc bên môi của y, kéo cổ y xuống để trán kề trán, cọ cọ mờ ám. Tập im lặng không đáp lời, ngón tay túm chặt lấy áo hắn, giọng buồn buồn:
"Chúng ta. . . Hưởng nó. . ."
An Thụy Khiêm duỗi tay xoa nắn mông y, mông thịt vừa nhiều vừa vểnh:
"Huynh đệ cùng hầu hạ một phu thì có gì không tốt? Hay là ngươi không thích ta?"
Tập cảm thấy thẹn nắm lấy cổ tay hắn:
"Ngươi đừng, ở chỗ này. . ."
"Chỗ này thì có làm sao? Rất tốt nha."
An Thụy Khiêm giãy khỏi tay y, ngón tay chui vào váy da thú của y, bàn tay dán vào mông thịt mạnh mẽ hơi căng cứng xoa bóp, đầu ngón tay đã chạm vào giữa hai mông của y, sờ sờ một lúc mà ướt hết cả tay, An Thụy Khiêm cười y:
"Không phải đã ướt hết rồi sao? Tập cũng rất thích mà, bị thao ở chỗ trồng trọt này, nói không chừng sẽ có thú nhân đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của ngươi đấy."
Tập cảm thấy thẹn rên nhẹ, vùi đầu vào vai của hắn, hai chân cũng bất giác tách ra, ngón tay An Thụy Khiêm chạm vào miệng hoa của y, đầu ngón tay chọc chọc, chỗ kia liền hơi mở miệng nuốt đầu ngón tay của An Thụy Khiêm vào, bộ dạng đói khát khiến An Thụy Khiêm nghiêng đầu hôn cổ của y.
Tập co rúm hơi né tránh một chút, thịt ruột bắt đầu hút ngón tay của An Thụy Khiêm, giọng của y cũng hơi nức nở:
"Có. . . Có phải ta rất dâʍ đãиɠ không?"
"Đúng vậy."
Ngón tay của An Thụy Khiêm đang ở trong huyệt thịt vừa chặt vừa ướt của y gẩy móc khuếch trương:
"Còn da^ʍ hơn cả Hưởng, ngươi nhìn xem ngươi da^ʍ đến mức ta chỉ hôn một chút đã chảy ra nhiều nước như thế này, ngươi còn chưa tới kỳ động dục nữa."
Ngón tay cắm rút trong hoa huyệt của y còn phát ra tiếng nước ọp ẹp, Tập xấu hổ muốn bịt lỗ tai lại, y nhắm chặt mắt không dám nhìn người, dươиɠ ѵậŧ trước người lại ngẩng đầu nhổ ra khỏi lớp váy da thú, lộ ra qυყ đầυ hồng hồng.
"Thả lỏng chút."
An Thụy Khiêm vỗ vỗ lưng y, tầm mắt dừng lại trước ngực y, hai đầṳ ѵú hồng nhạt của Tập đều cứng nhắc, An Thụy Khiêm kéo tay y đặt ở trước ngực y:
"Tự sờ đi."
Bàn tay của Tập đặt ở trước ngực, không dám động, ánh mắt y có chút ươn ướt:
"Ngươi, đừng khi dễ ta. . . như vậy."
Tập bình thường có chút lạnh nhạt lại lộ ra dáng vẻ này khiến An Thụy Khiêm bị hút hồn, dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm cũng giật giật một chút, hắn rút ngón tay ra, đưa tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên cánh môi mỏng của Tập.
Vén váy của y lên lộ ra dươиɠ ѵậŧ, mã mắt cũng chảy nước, An Thụy Khiêm tuốt hai cái, lấy dươиɠ ѵậŧ của mình dán sát vào dươиɠ ѵậŧ của Tập tuốt cùng nhau, Tập bỗng nhiên rên khẽ một tiếng, cả người đều đỏ lên.
"Làm sao vậy?"
An Thụy Khiêm cũng không rõ chuyện ở thế giới thú nhân này, cũng không biết nếu khiến giống cảm cảm nhận được quá nhiều mùi hương của giống đực cũng sẽ kích phát kỳ động dục của giống cái.
Tập cau mày khó chịu lắc đầu, vươn đầu lưỡi liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ trên môi, ánh mắt có chút đói khát nhìn An Thụy Khiêm, y dâʍ đãиɠ chủ động mở chân ra, ngón tay đặt bên mép váy da thú, y cắn cắn môi:
"Ngươi, sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ. . ."
An Thụy Khiêm nhíu mày: "Đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Chịu trách nhiệm là một chuyện, yêu hay không lại là một chuyện khác.
Thú nhân đơn thuần không phát hiện lỗ hổng trong câu nói của mình, hít một hơi thật sâu rồi kéo váy da thú xuống, nơi riêng tư của Tập đều bại lộ trước mặt hắn, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, y duỗi tay khoác lên mu bàn tay của An Thụy Khiêm nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, từ từ quỳ xuống, đầu ghé sát vào dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm, y hé miệng, đầu lưỡi liếʍ một cái lên qυყ đầυ.
An Thụy Khiêm thở hổn hển một tiếng, bàn tay đè lại gáy của y, nắm dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong miệng của y.
Tập ngẩng đầu để mặc An Thụy Khiêm cắm dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong cổ họng của y, cổ họng nóng chặt kẹp tới mức An Thụy Khiêm vừa đau vừa sướиɠ, cắm rút một lúc suýt chút nữa là bắn ở trong miệng của Tập.
"Ưʍ. . . A.. ." Tập bị cắm đến mức môi sưng đỏ, khóe mắt ươn ướt, nước miếng không nuốt được chảy dọc theo khóe miệng xuống tới ngực y.
"A. . ."
An Thụy Khiêm thở gấp rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ vỗ vỗ vào hai má y:
"Miệng của ngươi cũng rất biết bú nha, suýt chút nữa là khiến ta bắn ra rồi."
Tập có hơi ngượng khóe mắt đỏ đỏ, bị An Thụy Khiêm kéo dậy, cái đuôi và hai tai của y đã lòi ra, hai chân run rẩy bị An Thụy Khiêm đè vào thân cây bày ra một tư thế dâʍ đãиɠ.
Hai tay y chống lên thân cây, mông vểnh nhô ra, cái đuôi bị An Thụy Khiêm cầm trong tay ngắm nghía, còn nghịch ngợm dùng đầu đuôi quét qua miệng hoa ướt đẫm của y:
"Như vậy có phải rất thoải mái hay không?.. . Nhìn ngươi xem, sướиɠ tới mức chảy đầy nước."
Tập dựa trán lên trên cánh tay, giả bộ như không nghe thấy gì nên không trả lời, y hạ thấp thắt lưng, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống đùi, An Thụy Khiêm vỗ lên mông thịt y một cái:
"Nói đi, có phải rất sướиɠ hay không?"
".. . Ưm, phải. . ."
Tập run run, mông đong đưa một chút. Rõ ràng là một nam nhân cả người cao lớn cường tráng, đứng đong đưa mông như vậy lại cực kỳ đẹp mắt, mông thịt của Tập trắng hơn chút so với cơ thể, ăn một cái tát liền lưu lại dấu tay rõ rang.
An Thụy Khiêm bắt lấy mông y tách ra, qυყ đầυ để ở miệng huyệt chảy nước cọ cọ, Tập có hơi khó chịu rêи ɾỉ.
"Ừm . . . Mau. . ."
Ngón tay Tập bất giác cào, móng tay bén nhọn mọc ra làm rụng mất một mảng vỏ cây.
"Muốn ta thao ngươi?"
An Thụy Khiêm không vội, vẫn kiên nhẫn cọ cọ y, qυყ đầυ thi thoảng cắm vào một chút rồi lại rút ra, cọ đến mức miệng hoa của Tập lộ ra một lỗ nhỏ, dươиɠ ѵậŧ Tập ngẩng đầu dán sát vào cơ bụng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra không ngừng, thành sợi chỉ bạc rơi xuống mặt đất.
"Muốn . . . Ưʍ.. . Muốn ngươi.. . Thao ta a. . ."
Tập gần như đã khóc. "Vậy, ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ thao ngươi."
An Thụy Khiêm hạ thân mình cắn một cái lên lưng của y, bàn tay vuốt ve thắt lưng y, động tác không nặng không nhẹ khiến Tập ngứa ngáy khó chịu, miệng hoa đều co rút nhanh vài cái. An Thụy Khiêm vừa dứt lời, Tập liền nhịn không được mà cầu xin:
"Xin, xin ngươi.. . Ưʍ. . . Thao ta, a.. . Cắm đại dươиɠ ѵậŧ.. . Ưʍ. .. Vào đi. . ."
Nam nhân trưởng thành dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn cần thao, phóng đãng lại hấp dẫn, An Thụy Khiêm bị câu dẫn đến mức thở hổn hển, qυყ đầυ phá vỡ miệng huyệt xử nam chật hẹp của y, hung ác đâm mạnh tới mức cả cây dươиɠ ѵậŧ đều cắm vào, qυყ đầυ đâm tới tao tâm của y.
Tập gầm nhẹ một tiếng, vách thịt thắt chặt lại, dươиɠ ѵậŧ của y giật giật bắt ra lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Ưʍ."
An Thụy Khiêm kêu lên một tiếng đau đớn, bị y kẹp vừa đau vừa sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ khiến cả người hắn như bị điện giật, An Thụy Khiêm ôm lấy thắt lưng của Tập, bàn tay vỗ mông y:
"Thao! Tao hóa. . . Ưʍ. . . Đừng có kẹp chặt như vậy."
Tập bị đánh khiến run rẩy từng đợt, dươиɠ ѵậŧ lại bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, y rên ư a mà đong đưa mông:
” Đừng, ưʍ.. . Đừng đánh.. . . Hư. . ."
"Đừng có lộn xộn!"
An Thụy Khiêm giữ lấy thắt lưng của y, cắm mạnh một cái, dươиɠ ѵậŧ rút ra lại cắm hết vào, sau khi lặp lại vài lần thì Tập sẽ không có sức lực để trốn tránh, thậm chí còn lắc lắc hùa theo từng cú lắc của hắn. An Thụy Khiêm cúi đầu mắng:
"Tao hóa, thích ứng nhanh vậy."
Thế giới thú nhân vốn khác so với thế giới trước kia, An Thụy Khiêm đã quá quen với chuyện giống cái chảy nước và biết sinh con, nói như vậy chỉ để thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi. Tập quả nhiên là cứng nhắc cả người, cái đuôi cũng dựng thẳng, cắn môi không dám lên tiếng.
Thấy y bắt đầu yên lặng, An Thụy Khiêm mới giữ lấy thắt lưng y bắt đầu thao, nhiều lần đều đâm vào tao tâm, Tập đã bắn rất nhiều lần lại nhanh chóng động tình, dươиɠ ѵậŧ ngẩng đầu, ngón tay siết chặt lấy thân cây, tiếng cơ thể đập vào nhau đầy xấu hổ như đập vào tim y, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt y, huyệt thịt bị thao tới mức nước chảy giàn giụa, bắn tung tóe đến mức áo choàng đen của An Thụy Khiêm cũng thấy có vết nước.
"Ngươi nhìn ngươi. . . dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều như vậy. . . bắn lên tới cả quần áo của ta, tí nữa có liếʍ sạch sẽ cho ta không đấy?"
An Thụy Khiêm vừa thao y, vừa nói những lời làm nhục y. Tập bị thao đến mức có hơi thất thần, gật đầu đồng ý. An Thụy Khiêm bật cười:
"Bị thao như vậy có thoải mái hay không?"
"Ưʍ... Thoải mái. . . A.. . A. . . Thích ngươi, thao ta. . . như vậy.. . Ưʍ.. . sắp bị thao chết. . ."
Tập nức nở rêи ɾỉ.
"Thao chết ngươi. .. Tiểu tao hóa, mông lắc cũng thật là đẹp."
An Thụy Khiêm xoa mạnh mông thịt của y. Tập ngửa cổ lên, như là dã thú gầm to, huyệt thịt thắt chặt mấy cái, sau đó một luồng dịch nóng phun ra, vách thịt của y như là vô số bàn tay nhỏ mát xa dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm.
An Thụy Khiêm bị tập kích đột ngột như vậy, mắng một tiếng liền bắn tinh ngay trong huyệt thịt của y, hạt giống nóng nóng bắn sâu vào trong cơ thể của y, Tập như bị bóp chặt cổ họng không thể phát ra tiếng nào, một lúc sau mới lớn tiếng thở dốc.
"Tiểu tao hóa. .. . Vẫn chưa xong đâu."
An Thụy Khiêm ôm lấy y ngồi xuống, tách hai chân y ra lại bắt đầu thao, Tập không vững lung lay một chút, vội duỗi tay đặt trên đùi hắn, lắc lư như con thuyền giấy trôi ngoài biển khơi, cái đuôi của y quấn chặt lấy tay của An Thụy Khiêm, lấy lòng hắn mà nức nở vài tiếng.
Sau khi lại bị thao một trận, Tập có hơi không chịu nổi.
"Ưʍ. . . Ưʍ. . . Không được.. . Hu.. . Sắp bị thao hỏng . . ."
Tập khóc hô:
"Ưʍ.. . Đừng, đừng bắn nhiều như vậy. . . A. . . Sẽ mang thai hài tử.. . Ư. . . Ư. . A.. . ."
"Mang thai thì có gì không tốt . . ."
An Thụy Khiêm liếʍ giọt mồ hôi lăn dài trên lưng y:
"Ngươi và Hưởng cùng mang thai hài tử của ta, không muốn sao?"
Tập bị mùi hương giống đực vây quanh, dường như muốn lập tức gật đầu đồng ý với hắn, trong lòng lại có hơi cố kỵ Hưởng, cắn môi không dám trả lời. An Thụy Khiêm đâm mạnh y mấy cái, ngón tay cũng xoa nắn núʍ ѵú của y:
"Trả lời ta đi."
Tập thất thần rêи ɾỉ một tiếng:
"Ưʍ. . . ưʍ. .. Được . . . Ta, ta muốn sinh hài tử. . . cho ngươi. . . A. . ."