Mặc dù đã chuẩn bị tốt trong lòng, nhưng khi bị An Thụy Khiêm dẫn tới trước cửa nhà tế ti Hưởng vẫn kinh ngạc một phen, đứng bất động trước cửa thật lâu, bị An Thụy Khiêm đẩy một cái mới hồi phục tinh thần.
"Ờm, chúng ta phải ở chỗ này sao?"
Hưởng là giống cái lớn lên ở bộ tộc Cách Khắc, cho nên luôn có sự sợ hãi đối với người gọi là tế ti này, hiện giờ biết mình phải ở chỗ nãy suốt quãng đời còn lại khiến cả người Hưởng đều thấy không ổn, mặc dù An Thụy Khiêm cũng sẽ ở chỗ này nhưng y vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Cảm quan của thú nhân đều nhạy hơn so với giống đực, lần trước y ở ngoài cửa nhà tế ti cũng nghe thấy rõ ràng An Thụy Khiêm đùa giỡn tế ti, vốn tưởng An Thụy Khiêm chỉ nói giỡn, dù sao thì giống đực của bộ tộc Cách Khắc rất thưa thớt lại quý giá, ai có thể ngờ là tế ti tự nhiên lại thật sự đồng ý, cả người Hưởng đều thấy không ổn, đã bị kinh sợ tới mức cái đuôi lòi ra thẳng băng.
"Đương nhiên.”
An Thụy Khiêm không hiểu được tâm trạng kinh hãi của y, vỗ vỗ đầu y như trấn an bình thường, đẩy y đi vào trong.
Căn nhà này không phải nhà gỗ nhỏ tế ti thường dùng để làm việc, mà là nơi ở riêng tư của y, lớn hơn rất nhiều so với nhà gỗ nhỏ kia, đương nhiên lớn nhất vẫn là cái giường đá, đủ để 5-6 người nằm song song.
Lúc bọn họ vào thì Tề Lịch ngồi chồm hổm trên tấm da thú mềm mại lót dưới đất, bưng cái chén gỗ, trong chén là nước trà không biết được chế biến từ loại thực vật nào, bốc lên rất nhiều nhiệt khí, khiến vẻ mặt Tề Lịch mờ mờ ảo ảo.
An Thụy Khiêm đi tới ngồi xuống trước mặt y, cướp lấy chén trà của y uống một ngụm lập tức cau mày trả lại, vừa cố gắng nuốt xuống vừa khẩn cấp hỏi y:
"Đây là cái gì thế, đắng chết được."
Tề Lịch nhìn Hưởng đi theo sau An Thụy Khiêm, ngây người tự hỏi trong chốc lát mới nhớ ra đây là thú nhân hôm qua đã dẫn An Thụy Khiêm về bộ tộc Cách Khắc, theo lý thì gần quan được ban lộc, tên Hưởng này cũng không buông tha cơ hội tốt như vậy, quả nhiên liền lừa An Thụy Khiêm lên giường ngay trong hôm đó.
Tề Lịch nhìn thấy dấu vết xanh tím đầy người Hưởng, nhìn nhìn bộ dạng cau mày oán giận của An Thụy Khiêm trước mặt, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, vì thế liền quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn, ngay cả câu hỏi của An Thụy Khiêm cũng không muốn trả lời, cuối cùng vẫn là Hưởng nhỏ giọng giải thích cho An Thụy Khiêm.
"Đây là một loại thực vật được sản xuất ở bờ biển phía tây bên kia, sau khi phơi nắng có thể dùng để ngâm nước uống, tuy rằng mùi vị đắng chát, nhưng có thể khiến cơ thể giống đực càng thêm cường tráng."
Hưởng nhỏ giọng dựa vào bên cạnh An Thụy Khiêm giải thích, nhìn nhìn Tề Lịch mặt không đổi sắc, lại nghĩ tới ánh mắt như muốn xé nát mình khi y vừa bước vào, bất giác lại ngồi gần An Thụy Khiêm hơn một chút:
"Tỉ lệ sinh giống đực của bộ tộc Cách Khắc rất thấp, hơn nữa cho dù sinh được thì cơ thể cũng suy yếu, dễ bị chết non, nhưng từ sau khi tổ tiên phát hiện ra đặc hiệu của thứ này, hiện giờ tỷ lệ giống đực chết non đã giảm xuống rất nhiều."
"Ồ! Đúng là một nơi thần kỳ."
An Thụy Khiêm nhìn cái chén Tề Lịch nắm trong tay, cũng không muốn nếm thử lần nữa, thể trạng của mình không tồi, không cần tới thứ này. Tề Lịch mặt không đổi sắc nhìn y một cái, tầm mắt đánh một vòng trên người Hưởng, sau khi uống một ngụm trà liền lạnh nhạt hỏi:
"Ngươi muốn kết hôn với hắn sao?"
An Thụy Khiêm bỗng nhiên nghe y nói một câu mà sửng sốt một chút, Hưởng ở phía sau kéo kéo áo của hắn. Cảm giác y đang lo lắng, An Thụy Khiêm cười cười, cầm tay y xoa xoa:
"Cưới chứ, đương nhiên phải cười rồi."
"Ừm."
Tề Lịch dường như chỉ hỏi qua loa vậy thôi, nghe được câu trả lời của An Thụy Khiêm liền quay đầu lại không hề để ý tới hắn.
Hưởng ở bên cạnh hắn đỏ mặt, rõ ràng bị một câu cười của An Thụy Khiêm làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, mặt đỏ hồng, ánh mắt ươn ướt, tai báo trên đầu dựng thẳng. Y có hơi hoài nghi mình nghe nhầm, phản xạ có điều kiện nắm chặt tay An Thụy Khiêm, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ:
"Ngươi muốn kết hôn với ta sao?"
"Ừm."
An Thụy Khiêm biết bộ tộc Cách Khắc là chế độ đa thê, mà chính hắn cũng không phải là người chung tình, cứ nhẹ nhàng tiếp thu cũng không có cảm giác gì khác:
"Hôn lễ ở nơi này của các ngươi tổ chức như thế nào?"
"Cứ giao cho ta."
Vốn tưởng Tề Lịch dứt khoát không để ý tới mình, không ngờ lại chủ động ôm chuyện này. An Thụy Khiêm nhìn y đầy ẩn ý:
"Vậy giao cho ngươi."
Hưởng cảm giác bầu không khí giữa An Thụy Khiêm và tế ti có chút kỳ quái, nhưng cả người y đều đang đắm chìm trong hưng phấn khi sắp được gả cho An Thụy Khiêm, điểm nhỏ vô cùng đó cũng bị y ném ra sau đầu.
"Nhưng mà. . ."
Tề Lịch đột nhiên mở miệng, nhận được ánh mắt nghi hoặc của An Thụy Khiêm:
"Nếu hắn muốn gả cho ngươi, hiện giờ các ngươi không được gặp nhau, phải để giống cái về nhà phụ mẫu để chuẩn bị lập gia đình, dù sao cũng phải làm thê tử, một tiểu hài tử cái gì cũng không biết như này rõ ràng là không đủ tư cách."
"Hắn phải học rất nhiều thứ, mà nếu không học xong thì hắn sẽ không thể gả cho ngươi."
Nội tâm Hưởng uể oải, nhưng không thể không thừa nhận lời của Tề Lịch đều là sự thật. Nhưng y phát hiện mình trước giờ không nghĩ tới vấn đề lập gia đình này, những thứ cần học thì y vẫn chưa biết một cái gì.
An Thụy Khiêm nhíu mày:
"Phiền toái vậy sao, không học không được à?"
Tề Lịch lắc đầu phá vỡ ảo tưởng của hắn:
"Không được."
Mặc dù Hưởng không muốn tách khỏi An Thụy Khiêm, nhưng y càng muốn mình sẽ có phong thái tốt nhất khi gả cho An Thụy Khiêm, vội bắt lấy tay An Thụy Khiêm nói:
"Ta, ta đồng ý về nhà học tập, ta muốn, muốn hầu hạ ngươi thật tốt. . ."
Giọng nói của y càng ngày càng bé, đợi khi nói xong trên mặt đã đỏ ửng.
"Vậy thì tùy ngươi."
Cuối cùng An Thụy Khiêm cũng đành đáp ứng với y, đồng ý ngày mai sẽ trở lại nhà phụ mẫu của Hưởng với y, đồng thời sẽ thương lượng chuyện hôn lễ khi gặp phụ mẫu, Hưởng với chỉ số thông minh tụt thấp khi đang rơi vào lưới tình tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý hết, cảm giác An Thụy Khiêm nói gì thì chính là như vậy.
Vì hiện giờ An Thụy Khiêm chỉ có Hưởng là giống cái, cho dù tối qua mới vừa khai bao, hiện giờ Hưởng vẫn quyết định phải đi ra ngoài săn thú.
Nhưng khả năng tự chữa lành của cơ thể giống cái vốn rất mạnh, tối hôm qua cũng chỉ mệt mỏi một chút, hiện giờ y đang trong trạng thái tràn đầy năng lượng sau khi đã nghỉ ngơi.
An Thụy Khiêm kéo tay y xem xét, tiện thể liền giở trò sờ loạn một phen, khiến hô hấp của Hưởng dồn dập gần như phải nhịn không được mà mềm chân rêи ɾỉ y mới được thả ra ngoài săn bắt.
Hưởng vội chạy ra ngoài như trốn, trên mặt đỏ bừng, tức giận An Thụy Khiêm không để ý tới địa điểm mà trêu cợt y như vậy, tế ti đại nhân vẫn còn ở một bên nhìn đó.
"Ngươi nói đi, cố ý đuổi người đi là có ý gì hả."
An Thụy Khiêm ngồi trước mặt Tề Lịch, nắm lấy cằm y để y nhìn mình, trong mắt tràn đầy ý trêu cợt. Vốn hắn không nghĩ tới vấn đề cưới gả, vẫn là Tề Lịch tự dưng kéo tới.
"Là tự giống cái đó lựa chọn."
Tề Lịch mặt không đổi sắc, tẩy trắng cho bản thân.
"Mặc dù nói như vậy. . ."
An Thụy Khiêm nhíu mày, cúi đầu đến gần ý, đầu lưỡi liếʍ vành tai của y:
"Nhưng ngươi đuổi công cụ tiết dục của ta đi rồi, du͙© vọиɠ của ta phải làm sao đây, ngươi sẽ phụ trách sao?"
"... Ừm."
Cơ thể Tề Lịch run lên, gật đầu lên tiếng đáp lời:
"Ta sẽ phụ trách."
An Thụy Khiêm khựng lại một chút sau đó nở nụ cười:
"Ngươi có biết câu đó là như thế nào không?"
Tề Lịch mơ hồ, y thật sự không biết phụ trách mà An Thụy Khiêm nói là như nào, giải tỏa du͙© vọиɠ thôi, chuyện này Tề Lịch cũng đã tự mình làm, tuy rằng cũng có đủ để giảm bớt, lại không thể coi là thoải mái nhất được, người như An Thụy Khiêm chắc sẽ không lựa chọn phương thức này.
"Ngươi muốn như thế nào?"
Tề Lịch không biết cảm giác hối hận là gì, nhưng sau khi nghe câu trả lời của An Thụy Khiêm thì cuối cùng y cũng biết cái gì là tự đào hố chôn mình.
"Tất nhiên là, sử dụng ngươi như một giống cái rồi."
An Thụy Khiêm nói xong liền đè ngã Tề Lịch, thảm lót da thú trên mặt đất rất dày, cũng không sợ làm y bị đau.