Hoang Đảo Thú Nhân

Chương 9

An Thụy Khiêm đầu tiên là dùng qυყ đầυ cọ xát ở miệng huyệt của y vài lần, cho tới khi miệng huyệt mở mới từ từ cắm vào.

Có lẽ vì Hưởng vẫn là xử nam, cho dù hậu huyệt đã ướt không ra hình ra dạng thì khi An Thụy Khiêm cắm vào vẫn có hơi khó khăn như cũ, mới miễn cưỡng cắm vào qυყ đầυ mà mặt Hưởng đã trắng bệch cắn chặt lấy môi mình.

"Đau lắm à?"

An Thụy Khiêm nhìn bộ dạng này của y cũng nhíu nhíu mày ngừng động tác, sau đó cảm thấy mình không khuếch trương mà cứ cắm vào như vậy có hơi thô lỗ, đừng nói là xử nam, cho dù là người đã từng có kinh nghiệm cũng không thể như vậy được.

"Không, không đau. . ."

Hưởng cắn môi lắc lắc đầu, rõ ràng là đang nói dối, An Thụy Khiêm có thể cảm nhận được sự run rẩy khi tay mình đang đặt trên người của Hưởng.

An Thụy Khiêm ngừng lại suy xét trong chốc lát, sau đó bắt đầu rút ra ngoài. Hưởng quýnh lên, nghĩ là An Thụy Khiêm không muốn y, cũng không có sức lực nói chuyện, vội duỗi tay kéo An Thụy Khiêm lại.

Cơ thể nhỏ bé này của An Thụy Khiêm sao địch nổi sức lực của Hưởng, bị Hưởng kéo liền ngã về phía y, cuối cùng khi ngã vào cơ thể của Hưởng, dươиɠ ѵậŧ cũng cứ thế cắm vào, toàn bộ đều vào, dưới háng dán chặt vào mông Hưởng.

"A!"

Hưởng kêu lên một tiếng sợ hãi, mày nhíu chặt lại, trong giọng có chút sảng khoái lại có chút đau đớn, không biết là vì nguyên nhân gì mà cả người đều run rẩy, ngón tay còn nắm lấy cổ tay của An Thụy Khiêm, siết tới mức An Thụy Khiêm có hơi đau.

Nhưng bởi vì nguyên nhân của việc này là mình, An Thụy Khiêm cũng không gỡ tay y ra, chờ khi Hưởng lỏng tay thì cổ tay An Thụy Khiêm đã đỏ một mảng, lúc ấy hai mắt y liền rưng rưng áy náy lại mang chút sợ hãi nhìn An Thụy Khiêm.

"Thật, thật xin lỗi. . ."

Y mở miệng nói lí nhí. An Thụy Khiêm cũng không so đo với y, gỡ tay y nâng hai chân y lên, cúi đầu nhìn nơi hai người đang kết nối chặt chẽ.

Nếp nhăn ở cúc huyệt non hồng đều bị căng ra cực đại, lông lá thưa thớt, vì đang cắm ở bên trong nên An Thụy Khiêm còn có thể cảm giác hô hấp của Hưởng ngưng trệ khi mình nhìn lại, cúc huyệt cũng bắt đầu co rút có quy luật hơn, giống như cái miệng nhỏ nhắn mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Thấy Hưởng không có việc gì An Thụy Khiêm cũng yên tâm hơn, cơ thể giống cái ở đây cường tráng, ngay cả chuyện này cũng không dễ dàng bị thương, mẫn cảm thiếu thao quả thực là rất tốt, so sánh tiểu 0 ở thế giới trước kia thì An Thụy Khiêm quả thực thích giống cái ở nơi này hơn, ngay cả tiền mua bôi trơn cũng bớt được.

"Ư. .."

Hưởng bị hắn nhìn không được tự nhiên, đỏ mặt rên khẽ vài tiếng.

Đau đớn vừa rồi chỉ trong chốc lát, hiện giờ y đã bình thường lại, hơn nữa sau khi đau đớn biến mất thì lại ngứa ngáy như bị kiến cắn, cúc huyệt bị cắm vào ngứa ngáy không chịu được, nhưng An Thụy Khiêm lại vẫn cứ sững sờ không hề động đậy, Hưởng cảm giác toàn thân đều bị lửa đốt, rất muốn được An Thụy Khiêm vuốt ve chơi đùa.

Chưa bao giờ thử qua cảm giác này khiến Hưởng vô thố ậm ừ muốn An Thụy Khiêm trợ giúp, khi An Thụy Khiêm nhìn thì y cũng không nói gì, chỉ đói khát nhìn hắn, trên mặt đỏ như sắp nhỏ máu.

Rõ ràng trước kia cho dù mình dùng ngón tay cũng sẽ không như thế này, hiện giờ sao lại dâʍ đãиɠ như thế này? Chẳng lẽ vì kỳ động dục sao? Hưởng đoán ở trong lòng, thấy An Thụy Khiêm mãi không có động tĩnh gì cũng có chút nóng nảy, duỗi tay kéo tay của An Thụy Khiêm.

"Đã không sao rồi à?"

An Thụy Khiêm vừa nãy đang sững sờ, cũng không thấy được một loạt biểu cảm của Hưởng, hiện giờ mới hồi phục tinh thần liền cảm giác huyệt da^ʍ của Hưởng thắt chặt nóng ướt, kẹp chặt lấy hắn, khiến hắn cũng sướиɠ không chịu được.

"Ừm. . ."

Hưởng đỏ mặt gật đầu, không biết phải trưng ra phản ứng gì mới tốt, nếu rên da^ʍ thành tiếng khiến An Thụy Khiêm ghét bỏ y thì sao đây.

Nếu An Thụy Khiêm biết y suy nghĩ cái gì nhất định sẽ nói y suy nghĩ nhiều, hắn thích nhất chính là tiểu 0 thẳng thắn thành thật. Đương nhiên, những cái khác cũng có thể xem là tình thú, ví dụ như sự thẹn thùng của Hưởng.

"Sướиɠ lắm hả? Ngươi kẹp ta chặt vậy."

An Thụy Khiêm kéo tay che mặt của y ra, cố ý hỏi, một bên tay kia lại đặt trên đùi trong của y để y tách chân ra rộng hơn, thắt lưng bắt đầu chuyển động chậm rãi.

Thật sự là chậm rãi, An Thụy Khiêm chỉ đưa đẩy nhẹ nhàng một chút liền dừng lại, theo sau là tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của Hưởng, cúc huyệt cắn chặt lấy hắn, khi hắn dừng lại thì đói khát lắc mông muốn càng nhiều hơn.

"Sướиɠ à?"

An Thụy Khiêm lại hỏi, tỏ vẻ nếu Hưởng không đáp lời hắn thì hắn sẽ không tiếp tục.

Kỳ thật khi hắn hành hạ Hưởng cũng là đang hành hạ bản thân, trong huyệt của Hưởng nóng bỏng ướŧ áŧ, vách thịt bên trong trơn ướt co giãn, chỉ đơn giản là ngậm và mấp máy như hô hấp nhưng đã khiến An Thụy Khiêm thoải mái hơn nhiều so với những cái huyệt hắn đã làm qua, nhưng vẫn kém hơn so với thú nhân hổ mà hắn gặp hôm trước.

Hưởng cắn môi mình, khóe mắt hồng hồng, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục mở miệng đáp lời khiến An Thụy Khiêm tức cười. Làm vậy làm gì, cũng không phải là ta cưỡиɠ ɠiαи ngươi.

An Thụy Khiêm cúi đầu hôn lên đôi môi bị Hưởng cắn, trên mặt Hưởng có nét ngây thơ, có lẽ tuổi không lớn, dáng người cũng vô cùng tốt, mỗi chỗ trên cơ thể tràn trề sức sống, xúc cảm cũng rất tốt, khi An Thụy Khiêm hôn y thì tay cũng không ngừng vuốt ve chơi đùa trên người y.

"A ư."

Không ngờ An Thụy Khiêm đột nhiên hôn xuống, Hưởng ngẩn người, sau đó hé miệng để mặc An Thụy Khiêm. An Thụy Khiêm ở trong miệng y tùy ý liếʍ hôn, lại ngậm lấy hai cánh môi mυ'ŧ vào cắn như dã thú, cuối cùng mới quấn lấy đầu lưỡi của y dây dưa.

Phản ứng của Hưởng rất ngây ngô, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi để mặc An Thụy Khiêm đùa bỡn. Mà bàn tay đang vuốt ve trên cơ thể của y, mới vừa dùng lực đẩy nhẹ một cái thôi Hưởng liền cực kỳ phối hợp mà ra đủ loại tư thế.

Thôi, mặc dù xấu hổ không nói nên lời, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật, hơn nữa cũng là lần đầu tiên, An Thụy Khiêm định tha cho y.

Miệng còn ngậm lấy môi của Hưởng không tha, ngón tay bắt lấy núʍ ѵú của Hưởng xoa nắn, An Thụy Khiêm đong đưa thắt lưng bắt đầu cắm rút, thao trong chốc lát cảm thấy tư thế này không tiện liền nửa nằm để Hưởng ngồi lên trên mình.

Mặc dù Hưởng cảm giác tư thế này rất xấu hổ, nhưng hiện giờ cơ thể ở kỳ động dục của y đang cực kỳ dâʍ đãиɠ, hơi do dự một chút liền nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống liền gấp gáp chủ động lắc mông.

"A a. .. . Ư thật sướиɠ. .. ."

Mặc dù Hưởng đã buông thả hơn chút, nhưng cũng chỉ run run rêи ɾỉ mấy tiếng khi thấy cực sướиɠ, còn lại thời gian đều cắn môi híp mắt.

Cánh tay của Hưởng chống ở phía sau hắn, ưỡn thắt lưng và ngực, tư thế này khiến An Thụy Khiêm có thể nhìn không sót chỗ nào trên cơ thể của y, hai núʍ ѵú hồng nhạt đã sớm bị hắn xoa nắn cứng nhắc, giống như hai hòn đá nhỏ, An Thụy Khiêm liền cúi đầu cắn một cái, đầu lưỡi chơi đùa mấy cái, sau đó ngậm vào liếʍ mυ'ŧ, thi thoảng dùng răng nanh cắn kéo ra ngoài.

"A không, không được. . . . Ư đừng làm chỗ đó. . ."

Núʍ ѵú là điểm mẫn cảm của Hưởng, An Thụy Khiêm mới vừa chơi mấy cái Hưởng liền kêu lên sợ hãi, duỗi tay ôm lấy đầu của An Thụy Khiêm.

Đợi đến khi An Thụy Khiêm chơi hai núʍ ѵú dựng thẳng đủ rồi thì mới phát hiện tai và đuôi thú của Hưởng cũng lòi ra dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng.